“Đánh nhau cứ để cho ta!”
Dứt lời liền chính diện đánh tới, một mình chống lại hơn hai chục người.
Chỉ chưa đến hai chiêu, hắn đã tóm lấy tên cầm đầu trong bọn quyền đấm cước đá. Những tên còn lại cũng bị đánh cho bầm dập.
“Đòi bắt bố mày! Cho mày bắt! Yếu mà thích láo!”
Vừa đánh hắn vừa chửi rủa um sùm.
“Thôi được rồi Bao tướng quân!”
“Các ngươi! Các ngươi!”
“Chúng ta thế nào?” Cao Bá Bao lôi hắn đến trước mặt Lý Bôn, cau mày đáp lại.
Những người còn lại nằm trên mặt đất không dám lên tiếng.
“Chúng ta thật sự không có ác ý! Xin lỗi người anh em, vị bằng hữu của chúng ta ra tay hơi nặng!”
Lý Bôn nhẹ nhàng xoa dịu tên cầm đầu.
“Hừ! Giờ ta trong tay các ngươi, muốn nói sao mà không được!”
Thấy hắn vẫn mạnh miệng, Cao Bá Bao tức giận định giáo huấn, Lý Bôn khoát tay:
“Chúng ta thật sự có việc quan trọng cần gặp thủ lĩnh các vị, nhờ ngươi thông báo dùm chúng ta!”
Nói rồi liền cho người đỡ những người bị đánh nằm dưới đất dậy, thả cho họ đi.
“Các ngươi cứ đợi đấy!” Tên kia được tha nhưng vẫn hậm hực.
“Thủ trưởng ngươi làm sao lại thả hắn?” Cao Bá Bao lớn tiếng hỏi.
“Vậy chứ chẳng lẽ bắt chúng đi theo, ngươi nuôi nổi bọn chúng không?” Cao Bá Quát đáp liền.
“Lát nữa bọn chúng lại kéo đến cả đám thì sao?”
“Thì ngươi tiếp tục đánh!”
“Hừ!”
“Chúng ta mau chóng lên đường, chút nữa chắc chắn sẽ lại gặp ngăn cản”. Lý Bôn dẫn đầu đi trước, không muốn nghe hai anh em nhà này đấu khẩu.
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau bọn họ lại gặp phải tập kích. Lần này là hàng loạt mũi lao xé gió phóng tới.
Lý Bôn và Cao Bá Bao thể hiện thân thủ siêu phàm. Tốc độ nhanh như chớp đánh bật tất cả.
Nhưng chưa kịp vui mừng, lại gặp phải loạt lao khác phóng tới. Hai người đang trên không trung khó bề xoay chuyển.
Hồng Lâm Quân liền không đứng yên, phóng tới dùng đao giải vây cho hai người.
Liên tiếp là tầng tầng lớp lớp các loạt lao gỗ phóng tới. Làm đội ngũ cực kỳ chật vật. Vài mũi còn nhắm tới chiếc xe bò, bọn họ phải cuống cuồng chống đỡ.
Cũng may những mũi lao tuy phóng mạnh nhưng lực uy hiếp không như cung tên, hơn nữa cũng dễ tránh né hơn.
Lý Bôn nhìn về hướng lao phóng, phát lực toàn thân xông thẳng tới, theo sau là những người khác.
Thấy bọn người hùng hổ lao đến, những người đang ẩn núp liền nhanh chóng bỏ chạy.
Hai nhóm người rượt đuổi lẫn nhau, dần dần đi xa địa điểm ban đầu.
Qua một lúc chừng mười lăm phút, Cao Bá Quát liền nhíu mày.
“Thủ trưởng! Mau trở về! Bọn chúng nhắm tới hàng hoá của ta!”
Nghe đến đó, cả bọn giật mình, nhanh chóng quay lại.
Hiện ra trước mắt cả bọn là hàng loạt cây lao nhọn cắm trên mặt đất, nhưng chiếc xe bò chứa hàng hoá đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Con mẹ nó lũ xảo quyệt! Nhất định là tên oắt con khi nảy!”
Cao Bá Bao tức giận vô cùng, chửi ầm lên.
“Đừng đứng đó la lối um sùm, mau theo dấu vết mà đuổi theo cho ta!”
Cao Bá Quát bực bội quát, rồi lần theo vết bánh xe truy theo.
Công cuộc truy tung kéo dài khá lâu, rốt cuộc đoàn người cũng đến chỗ chiếc xe bò. Hàng hoá bên trên vẫn còn nguyên nhưng không thấy ai ở quanh đó.
“Tại sao bọn chúng lại để xe ở đây mà không lấy những thứ trên xe?” Có người thắc mắc cách làm của bọn người Liên minh Hồng Lĩnh.
“Là bọn chúng muốn kéo dài thời gian, đợi cao thủ đến!”
“Giờ phải làm sao?”
Mọi người tuy không thiệt hại gì nhiều, nhưng liên tục bị quấy rối cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Trở về đường cũ, tiếp tục tiến lên! Ta cũng đang đợi cao thủ bọn chúng xuất hiện. Chỉ cần bắt được một tên là có thể có vốn để nói chuyện với bọn hắn”.
“Sao lúc nảy không bắt tên oắt con kia?”
“Ngươi có bị ấm đầu không, tên kia thì có giá trị gì đáng nói!”
Sau một hồi bàn bạc, cả bọn liền quay lại đường cũ. Khi đến nơi trời cũng đã về chiều. Lý Bôn đành dừng lại, dựng trại tại chỗ, chờ kẻ địch đến.
P/s: cám ơn bạn Lô cốt đã tặng quà cho tác