Nếu anh không lên thì chắc đến tối cũng chưa được về nhà đâu.
Truy Bạch vào sau nhìn Âu tỷ rồi lại nhìn sang vẻ mặt như ăn phải c-i-t của ai đó thì bó tay bất lực.
Không biết ông trời sắp xếp kiểu gì lại cho anh gặp được một vị sư tỷ vừa ham ăn, ham ngủ, ham tiền lại còn ham cả trai đẹp như thế này.
Đúng là một vị lão đại có một không hai.
Giang Lục giậm chân ”bình bịch” tỏ rõ sự tức giận về phía Mặc Âu. Anh nắm lấy hai vai cô mà lắc lắc mạnh như vừa hít thuốc lắc:
“Âu tỷ Âu tỷ Âu….”
Mặc Âu nhíu mày, nhấc chân lên tặng cho Giang Lục một cái đá bất thình thình, khiến anh mất phương hướng mà bay ra xa.
”Cút! Đừng làm phiền bà đây ngủ”
Truy Bạch lắc đầu ngao ngán, nhanh tay chạy tới túm lấy góc áo Giang Lục, tránh cho anh bay một phát về phía cửa ra.
”Đã bao nhiêu lần như vậy rồi mà em còn không rút được kinh nghiệm”
Giang Lục hầm hừ: “Âu tỷ lại thức đêm đọc truyện chắc luôn! Ngủ không biết trời đất là gì luôn mà. Lỡ như có người muốn ra tay ám sát tỷ ấy thì sao đây”
Cho dù anh tức nhưng cũng vô cùng lo lắng cho Mặc Âu vì thói quen nguy hiểm này.
Truy Bạch xoa xoa đầu Giang Lục như sủng ái chú cún nhỏ dịu dàng nói: “Tỷ ấy không dễ chết như thế”
Giang Lục bình tĩnh lại gật đầu: “Ừ”
Thế là hai người quyết định ngồi đợi Mặc Âu tự mình tỉnh dậy.
Khi tiếp viên hàng không tiến vào nói bọn họ chuẩn bị có chuyến bay tiếp theo thì Truy Bạch gọi một cuộc điện thoại yêu cầu dời chuyến bay tiếp theo sang một tiếng.
Gần hết thời gian, Mặc Âu cũng vừa thức.
Cởi bịt mắt, tai nghe, Mặc Âu nhìn quanh không một hành khách.
Ủa! Rớt máy bay nên mọi người chạy hết rồi à?
Nhìn sang thấy Tống Diệp vẫn đang ngủ thì Mặc Âu lập tức đánh bay suy nghĩ vừa rồi.
Máy bay mà thực sự có chuyện chắc chắn cậu ta chạy ra đầu tiên.
Mặc Âu mở nguồn điện thoại, ngay lập tức hàng chục cuộc gọi cùng tin nhắn hiện lên liên tiếp đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô đang định lướt xem có chuyện gì thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân đều đặn.
Mặc Âu ngoảnh đầu lại thì thấy hai tiểu đệ yêu quý đang nhìn cô với ánh mắt không biết nên nói gì.
Mặc Âu vui vẻ chào hỏi: “Đến đón sư tỷ à? Sao không thức tỷ dậy?”
Giang Lục không nói mà nhấc chân giơ lên. Trên quần Âu không nếp gấp màu đen hiện rõ một giấu dày cao gót nửa trên hình tam giác nhọn hoắt.
Mặc Âu nhìn chân Giang Lục, lại nhìn lên mặt cậu trừng mắt: “Em đang khoe chân mình dài hơn chân tỷ à?”
Mí mắt Giang Lục giật giật: “…………”
Truy Bạch đứng bên cạnh cạn lời: “………….”
Giang Lục giờ phút này đã thực sự nổi trận lôi đình, hận không thể rèn sắt thành thép nghiêm nghị nói:
“Em nói cho chị hay, chị mà lại tiếp tục ngủ đến nỗi không có chút phòng bị hay người nào bảo vệ bên cạnh như thế này thì lỡ có người đến ám sát, chị không kịp trở tay thì như thế nào, còn nữa…”
Bao nhiêu là lời khuyên này, lời khuyên nọ, Giang Lục không bỏ sót cái gì.
Một lần vất vả, nhàn nhã cả đời.