“Lão già háo sắc, xuống lòng đất ăn đất đi!” Hóa thân của Bách Hoa tiên tử cười ha ha, tiếng cười trong trẻo êm tai, vang khắp bầu trời.
Lúc này mấy Yêu Thánh đã nhào tới, mà hóa thân của Tạ Đạo Linh lại toàn lực công kích Đao Hoàng, không có chút ý chống cự nào. Bọn chúng thấy vậy, lập tức tung chiêu cực kỳ tàn nhẫn, không hề nương tay, một lòng chỉ muốn đánh chết Tạ Đạo Linh.
Đột nhiên, Tạ Đạo Linh biến mất không còn bóng dáng.
“Chuyện này không thể nào!” Giao long trầm mặt, nói: “Cho dù là bí pháp Độn thuật, cũng không thể chạy thoát khỏi đôi mắt này của ta!”
“Quả thật không thấy, ngay cả một tia linh lực dao động cũng không lưu lại.” Một Yêu Thánh khác nói.
Tên Yêu Thánh cuối cùng sợ hãi nói: “Rốt cuộc là thuật pháp gì mà có thể biến mất không để lại dấu vết ngay trước mặt chúng ta.”
Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, quả thật danh bất hư truyền. Trong lòng ba Yêu Thánh bỗng dưng cảm thấy nao nao không ổn.
“Thả lỏng đi, nàng ta không mạnh như các ngươi tưởng tượng đâu.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người hiện ra trong hư không.
Vẫn còn một tên yêu ma cảnh giới Phong Thánh nữa! Cộng thêm giao long, tổng cộng có tới năm tên Yêu Thánh được điều động ra!
Tà giao nói: “Tam Mục Quỷ Mẫu, ngươi có kiến thức rộng nhất, nhanh nói ta nghe chuyện này là thế nào.”
Tam Mục Quỷ Mẫu khinh thường nói: “Chỉ là bản tôn của nàng ta dùng thần thông thu hóa thân về thôi, vừa rồi không phải là chân thân của nàng ta. Không tin các ngươi có thể nhìn Đao Hoàng xem.”
Mấy người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi kia đột nhiên giãn ra, Đao Hoàng nhảy ra từ bên trong, bay lơ lửng giữa không trung.
Tà Giao híp mắt nhìn Đao Hoàng một vòng, thở ra một hơi dài, nói: “Bị một quyền của nàng ta đánh trúng mà lại không chết, xem ra quả thực không phải là chân thân.”
Lúc này mấy người mới an tâm.
Cùng lúc đó, trong Bách Hoa điện.
Hóa thân đột nhiên xuất hiện, vươn tay tóm vào hư không, một thanh đại đao bỗng nhiên xuất hiện trong tay nàng. Nàng thuận tay ném đại đao xuống đất, để nó chất chồng lên cùng với ba món đồ còn lại.
“Đao Hoàng không có đao, ta xem ngươi làm thế nào.” Hóa thân đắc ý cười một tiếng rồi tan ra thành một luồng sương mờ ảo, biến mất trong không khí.
Cũng trong khoảnh khắc đó, trên bầu trời tiền tuyến, tiếng gầm thét của Tà Giao vang tận mây xanh: “Tiện nhân, dám trộm túi Trữ Vật của ta!”
Đao Hoàng sờ ra sau lưng, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hai tên Yêu Thánh khác thì nhanh chóng niệm khẩu quyết, triệu hoán binh khí của bản thân nhưng đều là đá chìm đáy biển.
“Tiện nhân?”
Trong Bách Hoa điện, Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh ngồi trên bảo tọa Vạn Hoa, sắc mặt lạnh lùng, hai tay hợp chung một chỗ. Nàng rốt cuộc tạo ra pháp ấn cuối cùng.
Cả bộ pháp quyết dùng thời gian gần ba mươi hơi thở, biến ảo thành chín chín tám mươi mốt pháp ấn, đến khi pháp ấn cuối cùng tạo thành, mới coi như thành công.
Có điều, pháp quyết còn chưa đánh ra, trong mơ hồ dường như đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trên bảo tọa Vạn Hoa, Bách Hoa tiên tử đứng lên.
“Thanh Sơn, hôm nay ta dạy con bài học đầu tiên.” Nàng nói.
Cố Thanh Sơn thi lễ nói: “Thỉnh sư phụ chỉ dạy.”
Bách Hoa tiên tử thúc giục pháp ấn trong tay, nói: “Thứ nhất, không nên tùy tiện trêu chọc nữ nhân xinh đẹp tu vi cao, vì nữ nhân đều thù dai. Thứ hai, Phong Thánh cảnh chỉ là một khởi đầu, lại bị rất nhiều người tu hành xem thành điểm cuối. Hai điểm này, con phải nhớ cho kỹ.” Nói xong, pháp ấn trong tay nàng nóng rực lên, linh quang tựa như vực sâu biển lớn, mãnh liệt bắn thẳng lên bầu trời.
Tiền tuyến.
“Không tốt, đao bị nàng ta lấy rồi!” Lòng Đao Hoàng trầm xuống.
Phương pháp lấy vật của Bách Hoa tiên tử là tuyệt đỉnh thiên hạ, dù gã đã phòng bị hết cỡ mà vẫn bị trúng chiêu.
Bản lĩnh toàn thân gã đều ở trên thanh đao đó. Có đao trong tay, gã có thể xem xét tình hình mà quấy nhiễu Tạ Đạo Linh thi triển thần kỹ, chính là một điểm vô cùng quan trọng trong mưu đồ lần này.
Nhưng bây giờ không có đao, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Đao Hoàng có chút dự cảm không ổn.
Yêu Vương Man Hoang có thù với gã, bản thân giờ lại không có đao, lát nữa đánh nhau, còn phải đề phòng nó nữa.
Nhưng Yêu Vương Man Hoang có lẽ cũng không tốt đẹp hơn gã là bao, nhìn bộ mặt xanh lè của nó, chỉ sợ cũng trúng chiêu, mất đi bảo bối gì rồi.
Sắc mặt của Tà Giao thì càng thêm khó coi. Trong mấy người, chỉ có nó tự tin có thể chống lại thần kỹ của Bách Hoa tiên tử, trong thời gian ngắn sẽ không bị thua, thế mà cuối cùng túi trữ vật của nó cũng bị Bách Hoa tiên tử lấy mất rồi.
Không có mấy thứ bảo bối đó, rất khó đối phó với Bách Hoa tiên tử có vô số thủ đoạn kia.
Trong lúc Đao Hoàng đang suy tư, lại thấy mấy vị Yêu Thánh đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Sao vậy?
Gã cũng tò mò ngẩng đầu lên, sau đó hoảng sợ suýt chút nữa rớt cằm.
Bầu trời đang dần dần biến mất.
Màu xanh ngắt của bầu trời không còn nữa, thay vào đó là tầng sương mù dày đặc mịt mù.
Sâu trong lớp sương đó, chúng mơ hồ có thể thấy được một con sông rộng mênh mông, vắt ngang qua chân trời. Nước sông phủ đầy bầu trời, thoạt nhìn hoàn toàn không thấy điểm cuối.
Vô Diện Cự Nhân bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng chạy trốn. Nó là sinh linh thuộc về Hỗn độn, thời điểm trời đất còn chưa ra đời thì nó đã tồn tại, khi đứng trước sinh tử luôn có dự cảm trời sinh.