Anh cúi đầu nhìn Thẩm Độ vẫn đang chìm trong giấc ngủ, ấn nhận điện thoại. Anh hơi ngẩng đầu lên, cố gắng cách Thẩm Độ càng xa càng tốt, giọng nói cũng cực kỳ nhỏ nhẹ: “Cảnh sát Chu.”
Chu Nghiêu Xuân bận rộn suốt cả đêm, lúc này đầu óc cũng mù mờ choáng váng, giọng nói mệt mỏi không còn chút sức lực nhưng câu nói đầu tiên lại chính là: “Đội trưởng thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh lại, lúc nửa đêm bác sĩ đến kiểm tra thì nói tình trạng có khả quan. Chờ lát nữa sẽ đến kiểm tra lại.”
Chu Nghiêu Xuân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút được gánh nặng trong lòng, chậm rãi hỏi: “Đã thống kê được danh sách người trong tổ chức kia rồi, nhân viên ngoài biên chế cũng chính là những người Thẩm Độ đã câu ra, hiện chúng tôi đã cho người tiếp tục đi sâu vào điều tra, tạm không nói tới. Bận rộn suốt cả đêm cũng đã bắt được một đám người nhưng vẫn chưa hoàn toàn xong chuyện, xem ra hết tháng này cũng không có ngày nào rảnh rỗi….. không đúng, có khi bận suốt mấy tháng tới luôn ấy chứ. Một vài người đã chịu tự thú, nhưng cũng còn mấy người ẩn nấp hoặc chạy thoát.”
Diệp Nam Kỳ phát hiện lời anh ta vẫn chưa nói xong liền hỏi: “Còn những người khác?”
Chu Nghiêu Xuân trầm mặc một lúc, sau đó nói với giọng điệu quái dị: “……Đã chết.”
Đã chết?
Diệp Nam Kỳ ngẩn ra.
Chu Nghiêu Xuân lại bổ sung thêm: “Chết ngay tại nhà, khách sạn, hẻm tối,… chỗ nào cũng có. Điểm chung đều là những nơi tương đối kín đáo, thủ pháp gây án cũng vô cùng tàn nhẫn, thi thể đều bị xếp thành tư thế quỳ sát đất giống như đang dập đầu tạ tội.”
Trong đầu chợt loé, Diệp Nam Kỳ liền biết là ai ra tay.
Bạch lão gia tử đã qua đời, thế nên Bạch Dụ cũng bắt đầu kế hoạch báo thù.
So với anh thì Bạch Dụ còn biết sớm và biết rõ nhiều chuyện hơn, từ lúc Diệp Nam Kỳ vẫn còn đang ngây thơ oán hận Diệp Mi đã mang đến tai hoạ cho gia đình thì hắn ta đã như rơi xuống vực sâu không đáy. Thù hận trong lòng hắn ta so với Diệp Nam Kỳ còn điên cuồng, sâu đậm hơn gấp nhiều lần, thứ hắn ta muốn chính là bắt đám người kia phải chôn cùng.
Nghe qua cũng thật buồn cười, một người ngoài cuộc, một người được cho là tội nhân vậy mà lại hận đám người kia hơn cả anh.
Cảm xúc trong lòng Diệp Nam Kỳ vô cùng hỗn độn, vừa có tức giận, lại vừa có một chút khoái chí, mặc dù biết rằng mình không nên khoái chí như vậy nhưng lại không thể nào bỏ qua.
Đám cặn bã kia đúng là đáng chết như vậy đấy…… Nếu bắt bọn họ ra trình toà thì nói không chừng còn có thể xảy ra biến cố gì đó, giúp cho bọn chúng tránh được chút hình phạt.
Dù sao thì làm người phán quyết cũng vô cùng khó khăn, đầy những thứ có thể chi phối ý nghĩ. Trước đây anh cũng đã từng nghĩ đến hướng tiêu cực kia, nhưng may mắn là khi sắp đến bên bờ vực thẳm lại được Thẩm Độ kéo trở về.
Bạch Dụ đã nằm vùng trong tổ chức nhiều năm, những tin tức hay địa chỉ của những người này đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên cũng không lấy làm lạ khi hắn ta có thể dễ dàng giết được bọn chúng.
Suy nghĩ trong đầu Diệp Nam Kỳ cứ rối tinh rối mù, Chu Nghiêu Xuân bên kia cũng không nói lời nào. Trong lúc lơ đãng cúi đầu xuống thì nhìn thấy Thẩm Độ không biết đã tỉnh từ khi nào. Rốt cuộc vẫn đánh thức hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Thẩm Độ mỉm cười mở lời: “Chào buổi sáng, bảo bối.” Ý đồ muốn diễn một cảnh phim tình cảm lãng mạn ngay tại bệnh viện tịch liêu này.
Tất nhiên là không được.
Thẩm Độ ngồi dậy, phủ thêm áo lên cho Diệp Nam Kỳ, dịu dàng xoa nắn vòng eo đau nhức và đôi chân tê cứng của anh, yên lặng nghe anh nói chuyện với Chu Nghiêu Xuân.
Chu Nghiêu Xuân đọc danh sách những kẻ tử vong, sau đó lại công bố danh sách những tên vẫn đang lẩn trốn.
Thình lình xuất hiện tên của Tiết Cảnh Sơn và Bạch Dụ.
Bach Dụ thì bởi vì Bạch lão gia tử qua đời nên mới có thể buông xuống mọi ràng buộc, ẩn nấp trong bóng tối rồi tự mình trả thù.
Còn tên Tiết Cảnh Sơn kia sao lại có thể chạy trốn nhanh vậy chứ? Cảnh sát nằm vùng đều bị tóm lại hết, vụ án này rất được cấp trên coi trọng nên mọi kế hoạch hay hành động đều tuyệt đối bảo mật.
Tiết Cảnh Sơn không thể nào biết trước được.
Chẳng lẽ là thấy Bạch Dụ ẩn nấp nên hắn đi cùng?
Không, không thể nào. Người Bạch Dụ hận nhất chính là Tiết Cảnh Sơn, trong thời khắc ấy sao có thể dẫn Tiết Cảnh Sơn cùng trốn đi được cơ chứ, người hắn ta muốn giết nhất là Tiết Cảnh Sơn mới đúng.
Đối với việc Tiết Cảnh Sơn chạy thoát mà nói thì không khác nào thả một con rắn độc ngay tại phố xá đông người, trong lòng Diệp Nam Kỳ vô cùng bất an, mí mắt cũng vô cùng phối hợp với tình cảnh hiện tại mà giật giật vài cái.
Mục tiêu của Bạch Dụ cũng quá rõ ràng nên không sợ hắn ta làm tổn thương đến người vô tội. Tiết Cảnh Sơn thì không như vậy, tâm lý của hắn cực kỳ vặn vẹo, thần trí cũng không được bình thường.
Hắn ẩn nấp trong chỗ tối, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Kết thúc cuộc trò chuyện, sắc mặt Diệp Nam Kỳ không tốt lắm, đối diện với ánh mắt tràn ngập quan tâm lo lắng của Thẩm Độ, anh không chút do dự mà nói thẳng: “Tiết Cảnh Sơn và Bạch Dụ chạy thoát rồi.”
Thẩm Độ cũng đã đoán được tám chín phần mười, hắn trầm ngâm: “Tạm thời vẫn chưa thể biết Tiết Cảnh Sơn sẽ có hành động gì, chúng ta cứ tiếp tục làm những việc nên làm đi. Nam Nam, anh có một yêu cầu, trước khi bắt được Tiết Cảnh Sơn thì em không được đơn độc hành động, cũng không được tuỳ ý hành động. Mọi chuyện trước hết phải nói với anh, chúng ta cùng nhau thương lượng rồi mới quyết định, vì rất có thể hắn sẽ xuống tay với em.”
Chấp niệm của Bạch Dụ chính là Diệp Mi, mà chấp niệm của Tiết Cảnh Sơn lại chính là Bạch Dụ. Chuyện năm xưa, không thể thiếu phần thêm gió thêm củi của Tiết Cảnh Sơn. Bây giờ Diệp Mi cũng đã qua đời nhiều năm, hắn ghét ai thì cũng ghét cả tông chi họ hàng nên người hắn có khả năng ra tay nhất chính là Diệp Nam Kỳ.
Thẩm Độ sợ rằng bảo bối của hắn sẽ bị người xấu làm hại nên cau mày ôm Diệp Nam Kỳ vào lòng, mím môi thật chặt.
Hắn tin rằng mình có đủ năng lực bảo vệ tốt Diệp Nam Kỳ, nhưng khi đối mặt với một kẻ bị dồn vào đường cùng như Tiết Cảnh Sơn thì vẫn không tránh được lo lắng.
Ai mà biết được, Tiết Cảnh Sơn rơi vào đường cùng sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì chứ.
Diệp Nam Kỳ hiểu được những lo lắng trong lòng Thẩm Độ, ngoan ngoãn gật đầu.
Không lâu sau, bác sĩ lại đến kiểm tra tình hình của Lý Hằng Nhiên. Đại khái có thể nói đúng là cát nhân thiên tướng, hoặc cũng có thể là nhờ Diệp Mi trên trời linh thiêng phù hộ, tình trạng của anh ấy rất tốt, không xuất hiện những chuyển biến xấu, qua hai ngày là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Khi bác sĩ làm kiểm tra thì Lý Hằng Nhiên cũng đã tỉnh lại, chờ Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đi vào phòng mới mở miệng nói chuyện, hơi thở mỏng manh yếu ớt hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Nam Kỳ nói: “Cảnh sát Chu và Chim Én vẫn còn đang thu lưới, anh yên tâm dưỡng thương đi.”
Lý Hằng Nhiên suy nhược nhắm mắt lại, một lúc lâu sau lại mở mắt ra, ra hiệu cho Diệp Nam Kỳ đến gần.
Diệp Nam Kỳ tiến đến và cúi người xuống gần, Lý Hằng Nhiên nói nhỏ bên tai anh, giọng nói cực kỳ yếu ớt suy nhược.
Nói xong, bác sĩ liền giục hai người ra ngoài để cho bệnh nhân an tâm nghỉ ngơi, từng lời nói của Lý Hằng Nhiên như vẫn còn vang vọng bên tai, Diệp Nam Kỳ ra khỏi phòng bệnh nhưng trong mắt vẫn còn đọng lại tia kinh ngạc.
Thẩm Độ không hỏi anh ngay mà gọi điện thoại dặn dò người đến chăm sóc Lý Hằng Nhiên. Chờ đến khi người đến đây thì hắn lại dặn dò thêm vài câu rồi mới kéo Diệp Nam Kỳ về nhà.
Sau khi lên xe, Thẩm Độ nói: “Chuyện sau này không cần chúng ta phải nhọc lòng, tự có cảnh sát và thẩm phán xử lý. Bây giờ chúng ta chỉ cần về nghỉ ngơi cho thật tốt. Chiều nay cha mẹ chồng của em định làm cho em một buổi tiệc sinh nhật linh đình đấy.”
Diệp Nam Kỳ hiểu rõ ý tứ của hắn. Ba Thẳm và mẹ Thẩm không thể nào không hay biết gì, hai ông bà lão yên lặng chờ đợi xem ra cũng rất lo lắng an nguy của bọn họ. Tốt nhất là không nên lộ ra dáng vẻ mệt mỏi trước mặt hai người họ, miễn cho ba mẹ nhọc lòng.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh ban mai thổi táp vào mặt làm cho bản thân cũng tỉnh táo hơn, sau khi cân nhắc câu nói ban nãy của Lý Hằng Nhiên thì tiến đến bên tai Thẩm Độ, giọng nói nhẹ như lông vũ.
“Đội trưởng Lý nói, tuy lúc ấy tình tình rất loạn, nhưng mà….. Anh ấy có thể xác định được kẻ ra tay nổ súng nhằm vào mình, chính là người bên cạnh anh ấy.”