“Anh?”
“. . . . Anh? Anh ở đâu, đừng đùa nữa.”
Thẩm Triệt hô vài tiếng mà không có đáp lại, chỉ có tiếng vọng đáp lời, bờ sông lúc ráng chiều càng thêm vắng lặng, chỉ có tiếng nước róc rách chảy. Thẩm Triệt lội lên khỏi dòng nước, nhìn ngó khắp nơi nhưng tứ phía chỉ là nước sông chảy xiết.
An Gia Miện ở sau tảng đá lạnh lùng nhìn thấy vậy, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của cậu bé, nhưng hắn biết chắc một khắc kia cậu bé nhất định đang cuống cuồng tay chân. Cái dạng này bỗng nhiên làm hắn hết giận. Áp lực kìm nèn ở trong lòng không chỗ phát tiết, cảm xúc âm u toàn bộ đã đổ lên người Thẩm Triệt vô tội.
Lại nói, vốn lúc đó hắn đã tính rời đi luôn, cũng may lại không thật sự đi xa, nếu không thằng nhóc ngốc nghếch trước mặt đã hết hy vọng, bây giờ đã biến thành một gò mộ hưởng dương mười bốn tuổi rồi.
Đang đắm chìm ở trong chuyện cũ nên trong lòng có chút buồn bã, Thẩm Triệt bỗng nhiên bật dậy hô to: “Này, anh chạy quá nhanh rồi! Đổi làn xe đi!”
An Gia Miện hồi thần mới phát hiện xe đang băng băng trên đường cao tốc, mắt thấy sắp tông vào đuôi chiếc xe Ford phía trước, lúc này mới vội bẻ tay lái, xe quay về làn đường ôtô, An ảnh đế vẫn rất ung dung điềm tĩnh: “Không đến lượt cậu ở đây khoa tay múa chân.”
Thẩm Triệt chán nản. Đúng là không phân biệt tốt xấu! “Ý thức an toàn của anh quá kém!”
“Bây giờ cậu còn biết đến ý thức an toàn cơ à?” An Gia Miện một tay đặt lên cửa sổ, một tay tiếp tục lái, “Thủy triều còn không biết đường mà chạy lên bờ, đạp phành phạch trong nước là đang làm cái gì?”
Thẩm Triệt rất muốn nói là tôi sợ anh trượt chân rơi xuống nước nên mới ở đó tìm anh, được không. Lời nói đến bên miệng lại im bặt, An Gia Miện làm sao biết khi đó cậu một mực lặn ngụp trong nước? Thẩm Triệt đột nhiên nhìn về phía An Gia Miện, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì “Anh cố ý bỏ lại tôi?”
Lời nói ra hơi run run, có trời mới biết mãi cho đến lúc nãy, cậu luôn nghĩ An Gia Miện chỉ là trùng hợp rời đi trong chốc lát, có gì gấp vội vã trở về nhà mà thôi. Thẩm Triệt nhìn người đàn ông tuấn mỹ trầm mặc không nói gì chỉ chăm chú lái xe bên cạnh, tưởng chừng quá xa lạ. Cậu biết An Gia Miện chán ghét cậu, chán ghét mọi thứ về gia đình cậu. Nhưng mà anh ta thực sự đã nấp ở một bên, cố tình chờ nhìn cậu đuối nước?! Điều này quả thực khiến người ta. . . . . . sởn gai ốc.
An Gia Miện siết chặt hàm, thật lâu sau mới đột ngột nói: “Đúng vậy. Chính là ta là cố tình bỏ lại cậu. Cậu không phải rất có năng lực sao. Thế nào mà ta vừa quay đi lại trở mình thành thiêu thân rồi, bộ dạng chân tay luống cuống khi đó đúng là buồn cười chết người. Mùi vị đuối nước thế nào? Đúng là thằng vô dụng.”
Thẩm Triệt cảm thấy trước ngực tức nghẹn : “Im miệng.”
“Không đến lượt cậu bảo ta im miệng.” An Gia Miện hừ lạnh, “Ta nói với cậu nhé Thẩm Triệt. Có giỏi thì kí ước với Tinh Bang, cùng công ty với ta, sau đó muốn trả thù ta cũng rất tiện. Hơn nữa …” Tinh tường cảm thấy người bên cạnh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, An Gia Miện ngược lại càng nói càng thích thú, “Bất luận cậu cuối cùng ký ước với công ty nào, dù sao không có ta xem cậu làm nên trò trống gì nào.”
Bị sỉ nhục liên tục rốt cục làm cho Thẩm Triệt thực sự không nhịn nổi nữa, cậu kéo tuột dây an toàn: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Trong xe vang lên tiếng “tút tút” cảnh báo an toàn, An Gia Miện thờ ơ hạ cửa kính xe: “Có giỏi thì leo cửa sổ nhảy xuống đi.”
Thẩm Triệt thật sự không muốn ở lại trong xe một giây phút nào nữa, nếu không phải xe đang chạy với tốc độ 90 mã thì cậu thực sự đã nhảy ra ngoài! Để ý phía trước không có xe, Thẩm Triệt nhanh tay lẹ mắt liền đoạt tay lái.
An Gia Miện bị dọa cho nhảy dựng, hai người ở trong xe cứ như vậy tranh giành tay lái, xe ở trên cầu bay tới bay lui, phía sau liên tiếp vang lên những tiếng còi xe khó chịu.
An Gia Miện bị chọc điên tiết, một quyền đấm thẳng vào bụng Thẩm Triệt.
Một đấm kia lực đạo mười phần, Thẩm Triệt lĩnh trọn, ôm bụng nhăn nhó, toan nắm tay còn định đáp trả, chỉ là vừa nhìn thấy người mà chính mình từng gọi là “anh trai” kia, nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng quen thuộc từng bảo vệ chính mình, trong lòng vô cùng căm giận, nhưng nắm đấm siết chặt rốt cuộc vẫn không tung ra.
An Gia Miện còn đề phòng đối phương sẽ đánh trả bất cứ lúc nào, nửa ngày không thấy động tĩnh gì, vừa quay đầu lại đã nghe người bên cạnh bình tĩnh nói:
“Cám ơn anh nói với tôi chuyện này. Ít nhất nó làm cho tôi càng thêm kiên định, tôi muốn ở một chỗ không có anh, thành công cho anh xem.”
Không có phẫn nộ, không có khó chịu, chỉ một câu vô cùng nghiêm túc bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong xe bỗng trở nên im bặt, mãi cho đến khi không khí nặng nề bị gió biển vù vù thốc vào xe, quét sạch đi.
An Gia Miện nhíu mày đến xoắn vặn, tay gắt gao đặt tại ***g ngực, đồng thời chiếc xe màu đen đang chạy nhanh trên đường bỗng nhiên tấp vào lề đường dừng lại.
An ảnh đế sắc mặt trắng bệch, hai tay đặt trên vô-lăng, trợn trừng mắt: “Cút!”
Thẩm Triệt lần đầu tiên không mảy may khó chịu với từ này, đẩy cửa bước ra ngay. Chiếc Range Rover đen cũng không lưu lại nửa giây, lập tức rời đi.
Thẩm Triệt nhìn chiếc Range Rover phóng đi cuốn tung bụi mù, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, vừa lấy lại tinh thần liền nhận ra. Chết tiệt! An Gia Miện thế mà ném mình lại giữa cầu lớn vượt biển dài 4 km?!
Khó xử đứng trên cầu, vừa không biết làm sao vừa nhìn trước ngó sau. Đây chính xác là giữa cầu, có nhìn thế nào cũng không thấy đầu cầu đâu. Thẩm Triệt thiếu chút nữa nén không được mà gọi điện cho cảnh sát giao thông tố cáo An Gia Miện tội lái xe vô trách nhiệm.
***
Bạn đang
Lúc Tần Tu gá»i Äiá»n thoại tá»i chÃnh là lúc Thẩm Triá»t Äang á»§ rÅ© cuá»c bá» trên cầu. Là n ÄÆ°á»ng bên cạnh có má»t Äoà n Äua xe Äạp vù vù phóng qua, trong Äó còn có má»t ngưá»i quay sang cáºu huýt sáo â Äừng có nghÄ© quẫn nhaâ. Thẩm Triá»t hữu khà vô lá»±c âA lôâ má»t tiếng.
âSao có vẻ chán nản không có chút sức sá»ng nà o váºy?â
CÅ©ng không biết là m sao, nghe ÄÆ°á»£c giá»ng cá»§a hoa khôi trưá»ng tâm tình Thẩm Triá»t nhất thá»i liá»n tá»t hẳn lên, tâm trạng tá» hại vân vân mây mây gì Äó Äá»u tá»± nhiên biến mất sạch. Thẩm Triá»t vá»n Äá»nh Äem chuyá»n Jessica tìm mình nói cho Tần Tu biết, nhưng ngẫm lại vẫn quyết Äá»nh cho hoa khôi trưá»ng má»t sá»± bất ngá»: âÃ, tôi Äang tản bá».â Bưá»c Äi tháºt sá»± nhẹ nhà ng hÆ¡n.
âMá»t mình?â Tần Tu há»i.
âCòn có mấy tay Äua.â Thẩm Triá»t quay ngưá»i lại, hô lá»n vá»i váºn Äá»ng viên Äua xe Äạp Äang phóng tá»i, âHey, anh bạn, xá» lý tên Äá»i mÅ© và ng phÃa trưá»c Äi!â
Äá»i phương quay Äầu ra dấu âOKâ.
Tần Tu Äầu bên nà y nghe thế thì buá»n cưá»i, tản bá» mà cÅ©ng vui vẻ gá»m nhá»: âCáºu tản bá» á» Äâu thế?â
âá» trên cầu lá»n Long Môn.â
Tần Tu nhìn chằm chằm di Äá»ng, còn tưá»ng mình nghe lầm. Cáºu á» trên cầu lá»n vượt biá»n, tản bá»? Äá» quái dá»! Không nói gì mất má»t lúc, sau Äó há»i: âNgà y mai mấy giá» thì chuyá»n vá» nhà , có cần tôi giúp không?â
âKhông cần Äâu, Äá» Äạc cá»§a tôi cÅ©ng không nhiá»u lắm, má»t ngưá»i dá»n ÄÆ°á»£c rá»i.â Thẩm Triá»t cưá»i Äáp, nghÄ© Äến có thá» cho Tần Tu bất ngá», lại nhá»n không ÄÆ°á»£c nói, âHaizz, anh nói chúng ta hôm nay có thá» gặp nhau không ?â
Tần Tu ngá»i á» trên sà n nhà phòng há»c vÅ© Äạo, khÄn mặt lau má» hôi hÆ¡i dừng má»t chút, có thá» tưá»ng tượng ra bá» dáng con cún cỡ bá»± Äang vẫy vẫy Äuôi á» Äầu dây bên kia. Muá»n gặp mặt cứ viá»c nói thẳng, há»i mấy câu dư thừa nà y là m gì. Tần Tu ra vẻ lãnh Äạm nói: âNhìn tiến Äá» kế hoạch trưá»c mắt ÄÆ°Æ¡ng nhiên không có khả nÄng gặp mặt.â
Äầu bên kia truyá»n Äến má»t tiếng thá» dà i: âÄá» má», cái cầu nà y sao dà i thế không biết, nãy giá» Äi mãi vẫn chưa thấy Äầu â¦.â
Tần Tu vẻ mặt khinh thưá»ng: âCáºu có khái niá»m vá» chiá»u dà i âkmâ không váºy? Cáºu là ông cụ bảy, tám mươi tuá»i Äấy à , Äá»nh táºp thá» dục bằng cách Äi dạo hết cầu vượt biá»n sao? Sao không và o khu phá» mà Äánh bóng bà n vá»i các cụ luôn Äi?â dừng má»t chút, âÄÆ°á»£c rá»i, tôi cúp máy Äây.â
Nà y, sao lại cúp máy? Cầu còn rất dà i mà ! âà nà y ââ
Tút tút tút.
Thẩm Triá»t trừng mắt nhìn mà n hình di Äá»ng. Haizz, quên Äi quên Äi, hoa khôi trưá»ng muá»n tùy hứng thì tôi sẽ nhưá»ng anh tùy hứng. Khóe miá»ng lại nhếch lên, nhưng mà tôi rất vui vẻ mà nhưá»ng anh.
***
Chiếc Range Rover Äen dừng lại dưá»i chân cầu, tấp và o lá» ÄÆ°á»ng. An Gia Miá»n má» hôi lạnh chảy ròng ròng, nhÄn nhó Äau Äá»n cá»i dây an toà n, siết chặt thắt lưng, thá»ng khá» nằm bò ra vô-lÄng. Chiếc Xperia Äen trên xe lại vang lên không ngừng, vang Äến lần thứ ba thì An Gia Miá»n sắc mặt tái nhợt khó khÄn cà o Äiá»n thoại qua, ấn nút nghe máy.
Jason Äầu bên kia gần như muá»n gà o lên: âCáºu là m cái trò gì váºy! Sao không nghe Äiá»n thoại cá»§a tôi?!â
âJason. . . . . .â
Ngưá»i Äại diá»n ngẩn ra má»t chút, cảm giác có gì Äó bất thưá»ng: âLà m sao váºy? Sao lại thế nà y? . . . . . . An Gia Miá»n, cáºu hiá»n tại Äang á» Äâu?â
***
Tần Tu Äem khÄn mặt cùng chai nưá»c suá»i cất và o ba lô, lấy di Äá»ng ra nhìn nhìn. Trụ sá» chÃnh cá»§a Quan Triá»u cách cầu lá»n Long Môn không xa, bây giá» chạy Äến là vừa ká»p. Vừa Äá»nh bưá»c ra khá»i phòng vÅ© Äạo, Doãn Long Nhất bá»ng nhiên bưá»c lên trưá»c Tần Tu Äến cá»a, không nói câu gì mà trá»±c tiếp Äóng sáºp lại.
Trong phòng há»c lúc nà y chá» có hai ngưá»i bá»n há», sau tiếng khóa cá»a Äanh gá»n, cả phòng há»c rá»ng lá»n yên tÄ©nh trá» lại. Tần Tu nhìn chằm chằm Doãn Long Nhất cháºm rãi xoay ngưá»i, ÄÆ°á»ng kẻ mắt tá»± nhiên cÅ©ng lạnh lùng nheo lại.