Nhưng trước đó… Quân Thanh Dư nghĩ, cậu hẳn là nên xử lí Phó Dương Hoành chút đã. Phó Thành Vũ chỉ huy đằng sau đã ngã ngựa rồi, Phó Dương Hoành làm việc theo lệnh sao có thể kém cạnh chứ.
Nhân lúc Phó Viễn Xuyên ở dưới tầng nấu cơm, Quân Thanh Dư cầm lấy vòng tay thông minh gửi tin cho Thi Khải Tân. Chỉ là, hiện giờ Thi Khải Tân vẫn chưa biết cậu là người cá, trong trí nhớ của Thi Khải Tân, cậu hẳn là không biết đến sự tồn tại của Phó Dương Hoành.
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, gõ chữ: [Viễn Xuyên đã kể cho tôi chuyện của Phó Dương Hoành rồi, bảo là anh đưa lão đến bệnh viện tâm thần. Bệnh viện ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi].
Thi Khải Tân hiện giờ hẳn là không bận lắm, trả lời rất nhanh: [Phu nhân muốn đến đó sao?].
Quân Thanh Dư: [Sắp Tết rồi, nói thế nào thì lão cũng là bác, quan hệ với Viễn Xuyên không tốt thì vẫn phải để ý đến vai vế. Đến thăm chút mới phải phép].
Thi Khải Tân: [???]. Sai lắm, ngữ khí này của cậu sai lắm đấy.
Thi Khải Tân lo quắn đít, cậu nào giống đi thăm ông ta, có mà giống đưa tiễn, đưa tiễn về chầu trời ấy.
Quân Thanh Dư: [Gửi địa chỉ cho tôi].
Thi Khải Tân suy nghĩ tới lui, [Phu nhân, nguyên soái có đi cùng cậu không?].
Quân Thanh Dư: [Luyên thuyên ít thôi].
Thi Khải Tân nhìn mấy chữ lời ít ý nhiều này, lúc này mới thấy ngữ khí bình thường. Ta nói phu nhân sao có thể giải thích dài dòng với anh ta thế chứ.
Địa chỉ nên gửi thì vẫn phải gửi thôi. Thi Khải Tân bình thường không có việc gì làm cũng sẽ đến xem qua, không phải là xem người sống thế nào, mà là xem người còn sống không. Chết rồi thì làm báo cáo.
Quân Thanh Dư có được địa chỉ liền ngồi trước máy tính tìm hiểu tin tức chi tiết về bệnh viện tâm thần. Bao gồm máy quay an ninh, mọi thứ có thể ghi lại bóng dáng, vị trí lắp đặt cụ thể, cậu đều muốn biết.
Máy tính của Phó Viễn Xuyên có quyền hạn rất cao, lại thêm Phó Dương Hoành đang ở trong bệnh viện tâm thần nên vị trí lắp máy quay an ninh đều được đánh dấu rõ ràng. Cậu ghi nhớ những chỗ này, buổi tối sẽ dùng đến.
Làm xong, Quân Thanh Dư duỗi người một cái rồi xuống tầng tìm Phó Viễn Xuyên.
Mấy ngày được nghỉ ngơi này mọi chỗ trong nhà đều đã được trang trí sơ qua, trông rất có không khí năm mới. Quân Thanh Dư giẫm trên thảm lông màu đỏ chạy xuống tầng, “Viễn Xuyên, mai mình trải thảm cả hành lang tầng hai đi”. Cả nhà đều được trải thảm lông thì không cần đi dép nữa.
Làm người cá lâu quá, Quân Thanh Dư thấy đi dép rất vướng víu, ra ngoài còn đỡ, ở nhà cậu không muốn đi.
“Được”. Phó Viễn Xuyên cắt một miếng thịt hun khói đút cho cá nhỏ, “Em ăn thử đi”.
Quân Thanh Dư không muốn dính tay nên chỉ cắn một miếng, vị mặn vừa phải, “Ngon lắm”.
Hai người đã ăn xong bữa tối, hiện giờ Phó Viễn Xuyên đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm tất niên ngày mai. Đồ cần chuẩn bị rất nhiều, nếu để đúng ngày mới làm thì có lẽ sẽ không kịp. Chưa kể một vài món cần tẩm ướp trước, mấy món xào nấu gì đó thì mai rồi làm.
Dù chỉ có hai người nhưng phần chuẩn bị vẫn cực kì phong phú. Chỉ mấy món tẩm ướp trước đã có ba món, ngày mai chuẩn bị cả các món rau nữa thì sẽ càng nhiều hơn. Dù sao đây cũng là Tết đầu tiên hai người bên nhau, việc đăng kí kết hôn cũng không hề tầm thường, nên đương nhiên phải long trọng một chút.
Phó Viễn Xuyên thái một đĩa thịt hun khói, quay đi định cất vào tủ lạnh. Quân Thanh Dư hơi nghĩ ngợi rồi nói: “Mai em sẽ nướng bánh, thêm cả hoa quả các thứ nữa”. Món mặn đã có Phó Viễn Xuyên lo, vậy cậu sẽ làm ít đồ ngọt với hoa quả tráng miệng, còn cả nước ép.
Cất thịt đi rồi, Phó Viễn Xuyên tiếp tục xử lí nguyên liệu còn lại, nhìn cá nhỏ đứng bên cạnh đang chăm chú xem anh nấu ăn, nói: “Trong tủ lạnh có kem đấy”.
“Kem? Hết rồi mà?”, Quân Thanh Dư hơi nhớ là chính cậu đã ăn hết hộp kem cuối cùng rồi.
Quân Thanh Dư mở tủ lạnh, lập tức thấy được mấy ngăn kéo trong ngăn đông đá đều chất đầy kem. Tiếng của Phó Viễn Xuyên truyền đến từ đằng sau, “Tôi mới mua thêm một ít”.
Quân Thanh Dư nhướn mày, một ít…?
Kem phần lớn là vị dâu tây, phần ít là các vị khác. Quân Thanh Dư khẽ cười ra tiếng, lần trước Phó Viễn Xuyên mua kem số lượng mỗi vị đều như nhau.
Cậu lấy một hộp vị dâu, dựa vào bệ bếp vừa nhìn Phó Viễn Xuyên vừa ăn. Cậu đút cho anh một miếng, cười nói: “Ngày mai chắc sẽ thức cả đêm, buổi sáng còn phải đi đăng kí nữa, hôm nay mình nghỉ sớm đi”.
Phó Viễn Xuyên gật đầu, “Được, đợi tôi chuẩn bị xong nốt nguyên liệu đã”.
“Ưm”, Quân Thanh Dư cũng không vội đi, ăn xong kem thì ở cạnh Phó Viễn Xuyên một hồi rồi mới cùng nhau về phòng ngủ.
Hương hỗ trợ giấc ngủ lần trước dùng xong vẫn cất trong ngăn kéo. So với lần trước dùng linh khí xúc tác có hơi không quen thì lần này hiển nhiên đã thuận tay hơn nhiều.
Mấy ngày này phía Liên Bang vẫn không hề có tin tức gì, mấy nguyên soái của Đế Quốc thì lại tìm đến Phó Viễn Xuyên nhưng đều bị anh từ chối, mặt còn chẳng nhìn thấy. Quân Thanh Dư cũng chẳng có cơ hội đến bệnh viện tâm thần tìm Phó Dương Hoành gây rối, mắt thấy đã đến ngày cuối cùng, lúc này mới dùng đến hương hỗ trợ giấc ngủ lần thứ hai.
Đợi Phó Viễn Xuyên ngủ say, Quân Thanh Dư lặng lẽ ra khỏi phòng.
Tầng bảo vệ của bệnh viện tâm thần chắc chắn không nghiêm ngặt như hoàng cung Đế Quốc, lúc Quân Thanh Dư đi vào, Phó Dương Hoành vẫn đang ngủ.
Phó Viễn Xuyên cho Phó Dương Hoành một kết cục thế nào là việc của anh, Quân Thanh Dư đến đây không có suy nghĩ nào khác ngoài gắn thêm tên mình vào. Lại nói, chỉ ở trong viện tâm thần thôi thì sao đủ đền bù cho những việc Phó Dương Hoành đã làm. Chỉ là vấn đề ở hành tinh M khá lớn, tạm thời chưa đúng lúc ra tay thôi.
Phòng thực nghiệm ở hành tinh M không thể không liên quan đến Liên Bang, cũng không biết từ lúc thành lập đến giờ đã có được bao nhiêu sản phẩm thực nghiệm rồi. Nếu như thật sự gây chiến, có lẽ những sản phẩm thực nghiệm đó sẽ là một nguồn lực lớn của Liên Bang.
Giờ Quân Thanh Dư lười nghĩ nhiều như thế, cậu nhìn Phó Dương Hoành đang say giấc nồng trước mắt. Không một lời chào hỏi, dứt khoát dùng nốt nửa cuộn dây lúc xử lí Phó Thành Vũ còn sót lại. Sau đó lặng lẽ biến mất trong màn đêm.
Biệt thự được cài đặt tầng tầng lớp lớp bảo vệ, chỗ cửa sổ này nọ càng được bảo vệ kĩ càng, cơ bản là chỉ cần có người lại gần là sẽ đụng phải tường bảo vệ. Phó Viễn Xuyên đang ngủ, Quân Thanh Dư đi vào vẫn đi thẳng cửa chính như trước. Vốn cậu định giống như lần trước đi tắm xong mới về phòng ngủ, nào ngờ vừa vào lại phát hiện đèn cầu thang đang bật.
Phó Viễn Xuyên đang cắt thảm nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, trong mắt hình như có chút ngạc nhiên. Cậu về sớm hơn lần trước, anh tính toán thời gian sai rồi.
Nhưng đụng mặt cũng đụng rồi, cũng có vấn đề gì đâu, “Em về rồi”.
Quân Thanh Dư: “???”. L-Lời này sao giống như cậu đi dạo buổi sáng về, còn Phó Viễn Xuyên chào cậu vậy?
Phó Viễn Xuyên cắt thảm thành kích thước vừa đủ, nói tiếp: “Em đi tắm trước đi, tôi xếp thảm xong sẽ tìm em”.
“Đ-Được”.
Trong lòng Quân Thanh Dư rất hoang mang, là cậu sai sai, hay… Phó Viễn Xuyên sai sai?