Bụng An Trường Khanh đã rất lớn, đi đường đều hơi khuỵu xuống, hài tử trong bụng động đậy càng thêm rõ ràng, Hồ Thị Phi nói không sai, xác thật y hoài song thai. Đại khái là cảm ứng cha con kỳ diệu nào đó, y đã có thể cảm giác được mỗi lần thai động đều khác, một hơi hoạt bát, mỗi lần động đều có lực, đá bụng cũng nhô lên một chút. Một hơi an tĩnh, sức lực không nhiều lắm, mềm như bông.
An Trường Khanh ngồi trong viện, nhìn hướng cổng lớn, trên mặt không khỏi có chút thất vọng —— hôm nay đã là mùng 10 tháng 12, Hồ Thị Phi dự tính y sinh vào 15, tới hôm nay Tiêu Chỉ Qua vẫn không có tin tức, sợ là không kịp về.
Y xoa xoa bụng, nhẹ giọng nói: “Có thể phụ thân các con không về kịp, chúng ta cho ngài kinh hỉ đi.”
Bụng dưới lòng bàn tay hơi nhô lên, làm như đáp lại. An Trường Khanh liền cười cười, chậm rãi đứng dậy tản bộ trong đình. Tuy rằng là mổ bụng, nhưng Hồ Thị Phi vẫn kiên trì muốn y đi lại nhiều, cha càng khỏe, sau khi sinh sẽ càng nhanh khôi phục.
Dư Tiêu canh giữ một bên thấy thế vội vàng tới dìu y, lại bị An Trường Khanh cười ấn ngồi xuống, nói không cần nhóc hỗ trợ. Mặc dù bụng lớn không tiện hành động, nhưng hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, cũng không dày vò y, trừ bỏ đi đường có chút nặng nhọc, y cảm thấy bản thân khỏe hơn trước kia.
Mới vừa đi vài bước, Dư thị liền bưng canh bổ đến. Mấy ngày nay đều là bà tự mình xuống bếp, nấu các loại đồ bổ cho An Trường Khanh. An Trường Khanh vô cùng nghe lời mà nhận canh chậm rãi uống. Dư thị ngồi đối diện y, biểu tình lo lắng, mấy phen muốn nói lại thôi. Chờ An Trường Khanh uống canh xong, bà vội vàng thu liễm thần sắc, lộ ra gương mặt tươi cười nói chuyện với An Trường Khanh: “Phòng sinh đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó Hồ đại phu và Dư Tiêu ở trong đỡ đẻ cho con. Mẹ và muội muội con đều ở bên ngoài, con đừng sợ.”
Hình như bà còn muốn nói cái gì, môi giật giật, rồi không nói.
An Trường Khanh nhìn hiểu cảm xúc của bà, đến hôm nay Tiêu Chỉ Qua còn chưa về, y có chút thất vọng, những người khác càng sốt ruột hơn y, có lẽ sợ y thương tâm, nên không dám nói.
Y liền cười cười, nắm lấy tay Dư thị trấn an: “Ừm, con không sợ.”
Dư thị xoa đầu y giống lúc còn nhỏ, ngầm thở dài một hơi. Kỳ thật bà không có chấp niệm gì về xuất thân hay huyết mạch, mấy chục năm đã qua, sớm đã dửng dưng chuyện này. Nhưng lúc này nhìn bụng An Trường Khanh, sắp đến quỷ môn quan một chuyến, bà lại có chút hối hận, nếu bà có thể tìm được thân nhân của mình, có lẽ lúc này con trai không gặp phải sợ hãi cùng nguy hiểm.
An Trường Khanh thấy bà buồn rầu, sợ bà suy nghĩ miên man, bắt đầu an ủi bà, nói đề tài khác dời chú ý: “Ngọc Nhi sắp về rồi?”
Hiện giờ An Nhàn Ngọc ở Nữ học như cá gặp nước, nàng có tài học xuất chúng, dư sức dạy nữ tử vỡ lòng, hơn nữa dung mạo đẹp, tính tình ôn hòa, ở học đường được học sinh khen ngợi. Lúc đầu nữ nhi ở nữ học đều là người nhà nghèo, sau đó danh tiếng Nữ học càng nổi, phú hộ thậm chí quan viên trong thành cũng đưa con gái đến. Nữ học càng ngày càng tốt, An Nhàn Ngọc cũng càng được nể trọng, hiện giờ đã thành trợ thủ đắc lực của viện trưởng, bận rộn hơn An Trường Khanh. Bởi vì An Trường Khanh sắp sinh, nàng mới xin nghỉ về nhà.
“Chạng vạng hôm nay sẽ về.” Quả nhiên Dư thị bị chuyển lực chú ý, khẽ cười nói: “Nó xin nghỉ mười ngày, nói phải chăm sóc cháu trai cháu gái cho tốt, như vậy sau này mới thân thiết với nó.”
Cháu gái này là khi An Nhàn Ngọc biết được y hoài song thai mà nói. Song thai ở Đại Nghiệp là cát lợi, long phượng thai càng là dấu hiệu tốt, bởi vậy An Nhàn Ngọc luôn nhắc phải sinh cho nàng đứa cháu gái, sau này tự mình vỡ lòng cho nó.
Nói đến hài tử, thần sắc hai người đều nhu hòa.
An Trường Khanh đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm ở xa hô: “Vương gia đã về! Vương gia đã về!”
An Trường Khanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn, liền thấy An Phúc hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa hô, y còn chưa phản ứng lại, Tiêu Chỉ Qua mang theo hai vạn đại quân xuất phát, nếu chiến thắng trở về động tĩnh sẽ không nhỏ, sớm đã có người đến báo tin.
Đang nghĩ ngợi có phải An Phúc nghe nhầm hay không, bèn thấy một con hắc mã lướt qua người An Phúc, chỉ vài bước đã dừng trong viện, nam nhân cả người gió bụi xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến.
An Trường Khanh ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí quên đứng dậy.
Tiêu Chỉ Qua cởi áo choàng, hành lễ với Dư thị, mới đến bên lò sưởi trong đình xua tan hàn ý trên người, con ngươi vững vàng đen nhánh yên lặng nhìn y: “Ta vội trở về.”
Dư thị thấy thế, dẫn Dư Tiêu lặng lẽ lui ra ngoài.
An Trường Khanh không chớp mắt mà nhìn hắn, thật lâu sau mới đột nhiên nhào đến, cánh tay ôm eo hắn, rầu rĩ không nói lời nào.
“Cẩn thận bụng, trên người ta lạnh.” Tiêu Chỉ Qua tiếp được y, muốn ôm chặt người trong lòng giải nỗi tương tư, lại sợ hàn ý trên người làm y lạnh, chỉ có thể hư hư ôm người lại.
“Ta cho rằng ngài không kịp về.” An Trường Khanh hít mũi, ngửa đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt nam nhân thô ráp, môi khô nứt, trên cằm toàn râu loạn, hiển nhiên là một đường gấp gáp trở về.
Lò sưởi trong đình đã xua tan hàn ý, Tiêu Chỉ Qua thở dài một hơi, cẩn thẩn vòng tay qua eo y, cọ cọ cằm ở cổ y, thở dài nói: “Chuyện ở phía nam còn chưa xong, ta để Tạ Lăng ở lại đó.”
Sao hắn nỡ để y vào phòng sinh một mình? Giao sự vụ phía nam cho Tạ Lăng với Thiết Hổ, hắn chỉ dẫn theo hơn mười người ra roi thúc ngựa trở về, sợ không kịp đến lúc y sinh.
An Trường Khanh cong mi mắt tiến sát vào lòng hắn, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, bên môi tràn đầy vui mừng.
Tiêu Chỉ Qua ngẩng đầu, khẽ hôn lên tóc y: “Những ngày không có ta, vất vả cho ngươi.”
Tháng 10 rời đi, giờ đã là tháng 12. Xa nhau gần ba tháng, lúc không gặp chịu đựng tịch mịch nhịn xuống tương tư, nhưng lúc này được ôm, nhớ thương trong lòng cuồn cuộn không dứt, càng lúc càng sâu.
Tiêu Chỉ Qua ôm y không muốn buông ra, nhưng sợ ép bụng y, trái lo phải nghĩ, cuối cùng dứt khoát bế ngang người lên, bản thân ngồi trên nhuyễn tháp, để An Trường Khanh ngồi trên đùi hắn.
An Trường Khanh không vui lắm, Tiêu Chỉ Qua dùng sức không buông tay, y nheo mắt cấu hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Làm cha không tôn, đừng dạy hư hai đứa nhỏ!”
“Bọn nó biết cái ——” nói được một nửa, Tiêu Chỉ Qua ngừng tươi cười, bỗng nhiên phản ứng lại, thanh âm kinh ngạc: “Hai đứa nhỏ?”
Nhìn hắn kinh ngạc, An Trường Khanh đắc ý xoa xoa bụng, hất cằm nói: “Ừm, Hồ đại phu nói ta hoài song thai.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng:!!!!!!!!!!!!!!
Nhạ Nhạ: Hì hì hì ~