Ngu Uyên không rõ vì sao bản thân lại gộp chung ba người vào với nhau, nhưng thâm tâm hắn vẫn luôn kêu gào…tất cả đều là của hắn.
Không được dùng ánh mắt như vậy đi nhìn người khác, không cho dùng thanh âm mềm mại ấy đi gọi người khác, em là của ta.
Dục vọng độc chiếm cơ hồ thôn tính lý trí Ngu Uyên, giây tiếp theo, hắn cảm thấy bản thân chuyển động.
Trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Ngu Uyên tựa hồ như dự cảm được điều gì đó, hắn phản kháng nhưng vô dụng. Hắn cảm nhận được rằng thân thể này đang dần lại gần y, lại cảm nhận được….hắn không thể ngăn cản được.
Nhìn đối phương không hề giãy giụa, mang theo ánh mắt bi ai mà thuận theo. Ngu Uyên cảm thấy trái tim mình cũng sắp chết mất rồi, đau đớn tê liệt, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi cơn mộng.
Mặc dù là như vậy, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người chàng trai ấy, nhìn y thống khổ, nhìn y vẫn chuyển động theo tiết tấu nhưng không hề có cảm giác hưng phấn, lại nhìn ánh mắt chết lặng của y.
Ngu Uyên đau khổ.
Hắn muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt của đối phương, muốn cúi xuống cho cơ thể quanh năm lạnh lẽo ấy một chút ấm áp, nhưng hắn cái gì cũng không làm được.
…..Ta xin lỗi.
Ta xin lỗi…..
Nhìn khuôn mặt ấy dần tiêu tán trong tâm trí mình, Ngu Uyên nhắm mắt.
Hắn vẫn luôn biết đây chỉ là một giấc mơ, cũng hiểu được hắn chưa làm bất kể một hành động gì, nhưng đầu óc vẫn cứ một lần, lại một lần nhớ đến dung nhan ấy.
Cái loại thống khổ nhưng vẫn thuận theo, cái loại ôn nhu ái muội kia, làm cho hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc đối phương đã trải qua bao nhiêu lần mới có thể biến thành bộ dạng này.
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, giống như một lưỡi dao, cứa vào tim hắn thành những vết thương ứa máu.
Ngay tại lúc Ngu Uyên vẫn đang lâm vào cảm xúc bi quan, đột nhiên hắn cảm thấy mặt mình ẩm ướt.
Đúng vậy, là rất ướt….
Như thể có thứ gì đó đập vào mặt hắn…
Hồn thú trời sinh nhạy cảm, hắn nhanh chóng mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cục nắm trăng trắng tiểu Mặc nằm bên cạnh hắn đã không cánh mà bay, hiện ra trước mặt hắn là một chàng trai xinh đẹp mới gặp mấy giờ trước, đang ngủ bên cạnh hắn.
Đôi chân thon dài nho nhỏ không khách khí gác lên người hắn, một bàn tay cũng đặt trên ngực hắn, đầu dúi sâu vào cổ hắn.
Toàn bộ tư thế đều rất bị động, nhưng lại thường thường vươn đầu lưỡi ra liếm mặt hắn….
Ngu Uyên sâu sắc ý thức được một vấn đề, có khả năng nhóc con này cho rằng hắn là một viên kẹo Bass khổng lồ.
Ngu Uyên yên lặng nhìn trần nhà, thở dài trong lòng, sau khi bị liếm thêm vài cái mới nghiêng đầu qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vài phần ngây ngô, cùng người trong mơ kia không ngờ lại có tám phần tương tự.
Nhẹ nhàng nắm bàn tay nho nhỏ kia, cơ thể nghiêng sang một bên, đảo khách thành chủ ôm lại đối phương. Nhìn anh ngủ ngọt ngào ở trong lòng mình, trong mắt Ngu Uyên hiện lên đau lòng và áy náy.
Nhéo nhéo bàn tay mềm mềm, sau đó cúi đầu hôn lên trán Chử Thư Mặc.
Giọng nói hắn khàn khàn, lại dịu dàng đến không ngờ.
“Sẽ không có lần thứ hai.”
