– Cậu quan tâm tới tôi từ bao giờ thế?
– Tôi không có…
Trạng thái khuôn mặt của Hà Tịch nhanh chóng chuyển từ lo lắng sang hốt hoảng, hai má bắt đầu nóng lên.
Dương Minh nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, khoé miệng giương giương, ý cười hiển hiện nơi đáy mắt.
Rõ ràng là bị cậu trêu chọc nhưng Hà Tịch không giận. Chỉ là cảm thấy cảnh đêm nay thật đẹp, nụ cười hiếm hoi của cậu càng đẹp.
Trời càng về khuya càng thêm lạnh giá. May mắn là tuyết không rơi. Dương Minh không ngừng bẻ nhỏ mấy cành cây khô vứt vào đống lửa. Ngọn lửa ấm áp nhờ thế mà không lụi tắt mất. Khoai đã ăn hết, bọn họ ngồi đây khá lâu rồi nhưng Dương Minh quả nhiên không có ý định trở về sớm. Một trận gió lạnh ùa tới, cậu chủ động ngồi lại gần, dùng thân thể che chắn cho Hà Tịch.
Tiếng hát hò từ trong nhà vẫn vang đều đều, thỉnh thoảng hoà cùng tiếng gió và tiếng cành cây khô gẫy rụng. Hà Tịch ngồi ngắm ngọn lửa nhỏ, chợt nghe tiếng cậu hỏi:
– Không về à?
Cô không suy nghĩ mà đáp:
– Tôi cũng muốn ngồi đây thêm chút nữa.
Vốn định đốt hết chỗ củi mà mình nhặt trước đó rồi về, nhưng khi nghe cô nói vậy, Dương Minh liền quyết định đi nhặt thêm cành khô. Lúc cậu đứng dậy, tay áo bị người ta kéo lại. Hà Tịch cúi đầu:
– Cho tôi đi với.
Trong rừng cây, cành khô rất nhiều, họ không cần đi quá xa. Chẳng mấy chốc mà nhặt được rất nhiều củi, chất thành một đống nhỏ. Dương Minh ngồi xuống, bông đùa nói một câu:
– Với số củi này, muốn ngồi đây đến sáng mai cũng không phải là không thể.
Hà Tịch tiện thắc mắc:
– Khoai ban nãy cậu lấy đâu thế?
– Mua ở trong thôn.
Cô hỏi vậy, lẽ nào là còn đói?
Hà Tịch lắc đầu. Dạ dày của cô lớn đến đâu chứ, ăn từng đó sao mà còn đói được. Cô chỉ là muốn biết…
Thật ra có một điều cô càng muốn hỏi hơn, nhưng lại không cách nào mở miệng. Cô sợ nếu hỏi rồi, bọn họ sẽ không thể thản nhiên ngồi cạnh nhau như thế này nữa. Cô không biết Dương Minh cũng đang cùng tâm trạng với mình, rất lâu cậu mới mở miệng:
– Có phải là từng có chuyện gì đó…
Cô ngẩng đầu, chờ cậu nói tiếp. Nhưng Dương Minh dường như chìm vào suy tư, cậu lắc đầu không nói nữa.
Hiện tại tốt hơn hết không nên nhắc đến. Không khí hoà hợp giữa bọn họ khó khăn lắm mới có được, cậu không muốn phá hủy nó. Mặc dù trong lòng cậu nhiều ngày nay vẫn luôn não nề, suy nghĩ hỗn loạn.
Rốt cuộc bọn họ cũng không nói gì thêm. Có đôi lúc lửa nhỏ dần, Hà Tịch sẽ nhắc Dương Minh thêm củi vào. Ngoại trừ lúc đó ra, cả hai đều im lặng. Dẫu vậy, khung cảnh lại chẳng có chút gì gọi là nhàm chán. Nếu không phải vì thôn dân múa hát xong đổ xô đi về nhà, có lẽ hai người họ vẫn sẽ ngồi đó thêm lúc nữa.
Hà Tịch đứng dậy, Dương Minh lại chẳng có động tĩnh gì. Cô xoay người, khó hiểu nhìn cậu:
– Cũng đã khuya rồi, cậu không định…
– Chuyện ở nhà tôi…
Chuyện ở nhà cậu? Hai vai cô hơi run. Cả buổi trời ngồi cùng nhau, cô luôn suy nghĩ về lời mình đã nói ngày hôm đó, vừa cảm thấy hối hận, vừa cảm thấy bản thân không thể hối hận. Nhưng hối hận hay không thì có gì quan trọng đâu chứ, cô chẳng phải là đã tự vả mặt mình, tự nguyện chạy đến đây sao?
Dương Minh ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt cô:
– Cậu thật sự cảm thấy chúng ta không nên tìm đến nhau?
Hà Tịch khẽ lùi về sau, cô cúi đầu, không dám đáp lại ánh nhìn của cậu. Lại nghe cậu nói:
– Tôi hiểu rồi. Có điều, chúng ta tính thế nào cũng đã từng không đơn thuần, tôi lại không cách nào làm ngơ mỗi khi gặp cậu.
Nói tới đây, cậu ngừng một chút, đứng dậy đi đến trước mặt cô.
– Cậu hiểu tôi nói gì không?
Cô hiểu… mà lại không hiểu lắm.
– Vậy nên…
Vậy nên?
Giọng cậu nhẹ tênh, vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì đặc biệt:
– Không có gì. Tôi chỉ muốn nói chúng ta hãy cư xử với nhau tự nhiên một chút, giống như…khoảng thời gian chúng ta mới quen biết, là những người bạn thật sự.
Không cần thiết là phải nhiệt tình đối đãi. Chí ít gặp nhau sẽ không lúng túng rồi tìm cách né tránh.
Thấy Hà Tịch im lặng, lời nói tiếp theo của cậu khiến cô càng thêm rối bời:
– Cậu tránh tôi có mệt không? Tôi thì bị cậu tránh đến mệt rồi.