– cậu chủ ổn chứ?
– ta không sao? Nơi này!! Ngươi nói anh ấy cho người đưa nó đến đây???
– vâng,cậu chủ!
– chết tiệt!!- Thần biết chuyện gì,càng tưởng tượng ra được những gì anh trai mình muốn làm,anh sợ hãi tột độ,vội vàng tay nắp đạn vào súng rời khỏi xe rồi lao vào trong,tên Jackson cũng đuổi theo. Đi vào sâu bên trong,một căn nhà thồ lớn,khu này đã được bỏ hoang,gần như chỉ duy nhất căn nhà thồ phía trung tâm có ánh đèn mờ. Thần cứ thế chạy tới,cũng không biết rằng cả người đã gần như không còn chút sức lực. Đám vệ sĩ đứng bên ngoài,thấy có kẻ lạ mặt liền lập tức giơ súng lên,nhưng chưa kịp lên đạn đã bị Thần bắn từ lúc nào.Bên trong,Nghiễn cũng nghe được tiếng súng vọng lại,nên khá cảnh giác,sai đám vệ sĩ cùng Y Trân ra bên ngoài. Đi được nửa đường,đám vệ sĩ lần lượt bị bắn hạ, Trân cũng dừng bước ngoái lại.
– Ai!! Ra đây đi!!- từ phía sau,nhất nhanh một bóng đen lao đến quàng tay qua cổ của ả giữ lại,một tay đưa đầu súng dí vào thái dương Trân
– là tôi!!- giọng tên Jackson nhẹ nhàng
– Jackson!! Anh điên sao?- Trân vô cùng ngạc nhiên,cô không nghĩ có ngày hắn lại phản bội cậu chủ,đứng chía súng vào cô thế này
– Thiên Hy đâu?
– không kịp nữa rồi cô ta đã bị cậu chủ…
– làm sao??!!
Thần chẳng còn đủ kiễn nhẫn nghe những lời Y Trân nói,anh cứ thế chạy về phía trước,đầu óc trống rỗng,hơi thở càng lúc càng trở lên khó nhọc,nhưng so với nỗi đau mất đi người con gái ấy,còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Bên trong căn nhà thồ,sau khi uống thứ chất kíƈɦ ɖụƈ đó,Hy dường như không chịu đựng nổi,cả người như nằm trên đống lửa,toàn thân co quắp như bị ai đó hành hạ,dù không bị ai giữ lại nhưng lúc này nhỏ cũng chẳng đủ sức trốn thoát,nó biết lúc này bản thân mình đã ham muốn điều gì,cái ý nghĩa xấu xa ấy như gặm nhấm từng hơi thở yếu ớt của nó, nhưng lúc này đây nó chỉ nghĩ đến người con trai đó, Lâm Thần.
– Anh thật vô liêm sỉ!— nhỏ cắn chặt môi mình,hy vọng nỗi đau ấy sẽ giảm bớt sự ham muốn trong nó bây giờ.
– vô dụng thôi! Cô sẽ không chịu được lâu đâu,một tên lực lưỡng đang bước tới gần theo lệnh của Nghiễn,hắn hung hăng,bàn tay thô bạo bóp chặt lấy miệng nó,máu từ khoé miệng chảy dài xuống tận cổ. Bàn tay hắn tham lam bắt đầu vươn ra chạm vào thân thể mềm mại của nó.
– tránh xa tôi ra!!- nhỏ lấy hai tay ôm lấy người mình lùi lại,hai tay bấu chặt vào cánh tay đến bật máu
– haha,cô em sợ hãi thế sao? Một lúc nữa em sẽ phải cầu xin tôi hành hạ em thôi!!- hắn nói những lời lẽ thô tục,vừa cười vừa nhìn nó bằng ánh mắt háo sắc quét qua cơ thể nó. Ngay phía trước,Phong vô lực gào thét trong đau đớn,hắn chưa bao giờ thấy mình vô dụng như lúc này,thì ra điều Anh Nghiễn muốn chính là để hắn tận mắt chứng kiến người mình yêu bị cưỡиɠ ɦϊếp.
Phong liên tục giằng co rồi gào thét,nhưng lần nào là lần đấy bị hai tên giữ lấy mình tra tấn.
– thả cô ấy ra!! Có gϊếŧ thì gϊếŧ tao đây!! Đừng động vào cô ấy!!
– hahaa!! Cuối cùng mày cũng biết cầu xin tao sao? Màn diễn còn chưa đến hồi kết! Cảm giác thế nào? Những gì mày làm với Tuệ Nhi có phải cũng giống như thế này không?
– Thả cô ấy ra! Tôi xin anh,cầu xin anh!!- Phong thở hổn hển cầu xin,nhưng Nghiễn không hề có ý nể nang,hắn nhếch mép cười khinh bỉ,im lặng chứng kiến một màn kịch hay.
– nếu muốn cô ta sống,thì nhanh chóng cầu xin bọn chúng muốn cô ta,có lẽ bọn chúng sẽ nhân từ mà làm nhẹ nhàng!! Haha
– Không!! Không!!! Thả cô ấy ra!
Thiên Hy gần như đã cắn nát môi mình,nhỏ sợ hãi ôm chặt lấy hạ mình,vừa kìm nén du͙ƈ vọиɠ trong mình lại làm đau chính mình,mồ hôi đã ướt nhẹp cả người. Nhỏ cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lùi lại,những ngón tay yếu ớt của nó vừa như muốn chạm vào hắn lại muốn đẩy hắn ra,kìm nén rồi nhỏ đã khóc đến nỗi đỏ hoe đôi mắt. Tên đầu trọc,da ngăm đen cúi xuống hôn nó liền bị Hy quay mặt tránh đi,hắn bực tức giáng nó một cái tát,rồi thô bạo giữ lấy tay nó xé toang chiếc váy đen,du͙ƈ vọиɠ không ngừng thôi thúc,trông hắn bây giờ như một con mãnh thú lao tới cắn xé con mồi,hắn hung hăng hôn nó,khắp toàn thân,nhỏ không chịu được mà cong người lên.
– Tránh ra,để tao!!- chưa dừng lại ở đó,lúc này nó gần như đã tuyệt vọng,hơi thở đã gần như yếu ớt,đằng sau khoảng hai ba tên trông giống hắn đang đứng đó,nhìn nó bằng ánh mắt đầy du͙ƈ vọиɠ,cất những tiếng cười đầy dâm tà.
– không!! Đừng chạm vào tôi,đừng chạm vào tôi!! Không!!! Không!! – nó đau đớn gào khóc thảm thương,cả người nóng ran như không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhỏ cảm giác từng bàn tay dơ bẩn đó đang chạm vào người mình,trong lòng không khỏi dâng lên một hồi chua sót…bỗng nhiên…
“Rầm”Tiếng cửa bị ai đó đạp đổ, khiến tất cả đều ngoái lại,chỉ vài giây trôi qua sự xuất hiện của Thần làm Nghiễn sững sờ.
Cùng lúc đó là tiếng súng liên tiếp vừa dứt,ba tên trước mặt nó khuỵ xuống,máu từ ngực từ miệng chúng trào ra. Chỉ trong tíc tắc,toàn thân nó được một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy,người con trai đó vừa khoắc lên người nó chiếc áo khoắc của mình,mùi hương dịu nhẹ toả ra bao lấy thân thể nó,không thể nhầm lẫn được,đôi mắt mơ hồ như muốn vỡ oà ngay lập tức,mái tóc loà xoà,giọng nói khẽ run lên.
– Thần,em muốn rời khỏi đây,…-nước mắt không kìm được mà cũng chảy dài trên khuôn mặt trắng muốt,nó đã chịu đựng hết nổi rồi.Thần ôm chặt nó,nhìn người con gái bé nhỏ trong tay mình đang gồng mình chịu đựng cơ thể đang đầy ham muốn,nhìn đôi môi đỏ rực màu máu tanh,tim Thần quặn lên đau thắt.
– ổn rồi,anh ở đây,anh sẽ đưa em đi!!- Thần đỡ nó lên,tay vẫn ôm chặt chưa lúc nào anh tức giận hơn bây giờ,nếu là người khác anh sớm đã lao đến đấm hắn nhưng cái việc bây giờ còn tàn nhẫn hơn,Thần giơ súng chĩa về phía anh trai mình,việc mà chưa lúc nào anh nghĩ đến,càng không muốn anh trai sẽ chết dưới tay mình,anh chỉ muốn đưa nó rời khỏi đây,chỉ cần nó được an toàn,anh có thể tha thứ cho những việc anh trai mình gây ra.
– Anh Nghiễn đủ rồi,dừng lại đi!!
Em sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây!!
……..
– cậu chủ!!!- một tên vệ sĩ ngay lập tức chía súng vào người Thần,nhưng Nghiễn đã ra lệnh dừng lại,lúc đó trong lúc hỗn loạn,Phong nhân cơ hội đã đánh gục hai tên giữ mình,cướp được súng chĩa vào Thần.
– bỏ cô ấy ra!!- Phong hét lên,họng súng trên tay hắn đang chía thẳng vào mặt Thần
Nhưng ngay lập tức,Phong nhận ra
một họng súng trên tay Nghiễn cũng đang đưa lên chía thẳng vào ngực Phong,để Phong biết rằng nếu em trai mình gặp nguy hiểm thì cái mạng hắn cũng không giữ được. Ba kẻ cao lớn,tay ghì chặt lấy khẩu súng của mình,sẵn sàng lên đạn bất cứ lúc nào.
– bỏ súng xuống! -Nghiễn lạnh lùng nói,ánh mắt tối sầm đầy căm phẫn nhìn về Phong,nỗi căm hận cứ thế được chất thêm.
– tôi sẽ không để anh động vào cô ấy! -Thần không quan tâm hắn có định bắn mình hay không,cũng không quan tâm đến anh trai mình có ngăn cản hay không,anh hạ súng xuống xoay người dìu nó rời khỏi đây.Thần quay người bước đi,lúc này đây anh chỉ muốn đưa nó rời khỏi đây,tên Jackson cũng đi theo sau,cẩn trọng chía súng xung quanh để bảo vệ.Thần bước qua Phong ngay đó,hắn thấy vậy chỉ trong chớp nhoáng liền lên đạn,không một chút chần chừ nhắm vào Thần.
“Phằng”
“Phằng”-một tiếng súng liên tiếp khác vừa dứt.
– Không!!! Không!!!!!