Bọn họ ở trên đảo đợi hai ngày, vẫn không có bất kì tín hiệu cứu viện nào đáp lại. Bọn họ cũng thử đốt khói, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Vùng xung quanh không ai đi qua nên cho dù bọn họ làm cái gì cũng đều vô dụng.
Hòn đảo này là đảo hoang không người ở, một khi có người phát hiện trên đảo có khói, chắc chắn sẽ nghĩ đến có người đang cầu cứu, nhưng chờ mãi cũng không hề thấy bóng dáng nhân viên cứu hộ đến.
Bọn họ không thể ngồi chờ chết, đành dỡ nóc nhà gỗ ra làm thành một cái bè. Anh và Trình Diệc lại gia cố thêm cho chắc chắn rồi dựa vào cái bè này để trôi về phía bắc.
Chỉ có tiến gần đến nơi tiếp nhận được tín hiệu định vị GPS, bọn họ mới có hy vọng sống sót.
Ban ngày khi có ánh mặt trời, bọn họ sẽ bơi để di chuyển nhanh hơn một chút. Đến buổi tối khi nhiệt độ không khí xuống thấp, bọn họ sợ sẽ bị mất nhiệt nên ở trên bè gỗ mặc cho nó lênh đênh. Cũng còn may mắn là không đụng phải cá mập.
Cứ như vậy trôi nổi hai ngày hai đêm.
Khi thấy trên bè gỗ chỉ còn một chút nước để uống, Trình Diệc sốt ruột.
Mấy ngày nay bọn họ chỉ dám uống từng hớp nhỏ, sợ uống xong hết thì sau đó sẽ khát chết, nhưng rồi cuối cùng cũng tới lúc cạn kiệt nước uống và đồ ăn.
“Khi nào chúng ta mới có thể tới bờ?”
“Biển khổ vô biên.” Tưởng Mộ Tranh ngồi xếp bằng trên bè gỗ, chơi xúc xắc.
Anh nói: “Đoán xem đứa bé nhà tôi là trai hay gái, đại là trai, tiểu là gái.”
Nói rồi bắt đầu ném xúc xắc.
Trình Diệc: “…”
Anh ta bật cười: “Sinh trai hay gái thì bây giờ còn liên quan khỉ gì đến cậu? Không phải nói đợi tình địch tới cứu cậu hả, đến nay là mấy ngày rồi?”
Xúc xắc bị tung lên, dừng ở trong lòng bàn tay Tưởng Mộ Tranh, anh từ từ mở năm ngón tay ra, đại.
Anh lại ném lần nữa.
Trình Diệc mệt mỏi, nằm thẳng cẳng trên bè gỗ, bè gỗ trôi theo gió, ngâm trong nước biển nên đã ướt đẫm từ lâu, nhưng anh ta chẳng buồn quan tâm đến chuyện đấy.
Nằm trên đó, phía sau lưng vừa ướt vừa lạnh.
Anh ta gối hai tay ra sau đầu, nhìn trăng tròn treo trên bầu trời, lạnh lẽo và sáng tỏ.
Nếu anh ta chết, thời gian trôi qua lâu rồi sẽ không còn ai nhớ đến anh ta.
Cha là thế nào?
Mẹ dịu dàng ra sao, tình thương của mẹ ấm áp mà vĩ đại như thế nào, anh ta đều không biết.
Nếu có thể sống sót trở về, anh ta cũng muốn có một gia đình.
Cũng muốn có một đứa con.
Rồi cho nó toàn bộ tình thương của cha.
Tưởng Mộ Tranh vẫn còn tung xúc xắc, hết lần này đến lần khác, nhìn sơ qua thì có vẻ làm không biết mệt, nhưng chân mày nhíu chặt của anh đã lộ ra sự mất kiên nhẫn.
Trình Diệc cười: “Có phải lần nào cũng là đại đúng không?” Nói rồi lại bật cười ha ha.
Tưởng Mộ Tranh: “Tin tôi đá cậu xuống biển không hả?”
Trình Diệc: “Đá hay không cũng thế, dù sao tôi cũng đang nằm trong nước rồi.”
Tưởng Mộ Tranh nhìn xúc xắc ngây người, sau một lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày Lạc Lạc đi khám thai lần đầu tiên.”
Cổ họng Trình Diệc như có gì nghẹn lại, anh ta nói: “Có tiếc nuối thì về sau cậu mới có thể càng thêm thương vợ.” Anh ta nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh, điều tiết không khí: “Đừng có làm kiêu, năm đó khi dì Đào sinh cậu, chú Tưởng biết khám thai là cái gì chắc?”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Năm đó cha mẹ còn suýt chút nữa không muốn có anh nữa cơ. Họ nghĩ là trong nhà đã có bốn đứa con rồi.
Sau đó anh Tư nói muốn có em gái, vì thế mới quyết định giữ anh lại.
Ôi từ nhỏ vận mệnh của anh đã bấp bênh như thế rồi.
Trình Diệc nhìn ánh trăng trên trời, cảm khái: “Có lẽ bao nhiêu năm qua chúng ta đã làm được rất nhiều việc thiện, cứu rất nhiều người, cho nên ông trời không đành lòng thấy chúng ta chịu khổ. Cậu nói xem nếu mấy ngày nay mà gặp được bão lốc, có phải là chúng ta đã game over từ lâu rồi không?”
“Ừm.” Tưởng Mộ Tranh lơ đãng đáp lời, còn đang tung xúc xắc, vẫn tiếp tục là đại.
Thật là quái dị, anh tức đến mức vứt luôn thứ đồ giải trí duy nhất mang theo từ căn nhà gỗ ra xuống biển, mắt không thấy tâm không phiền.
Đêm tối quá khủng bố, ai biết được phía trước có sóng gió gì đang chờ bọn họ, mà bọn họ thì đã không còn thể lực để vật lộn cùng sóng biển nữa rồi.
Bọn họ vẫn luôn nói chuyện phiếm để xua đi cảm giác sợ hãi và rét lạnh, hiện tại nhiệt độ trên biển chưa tới không độ. Hai người chỉ mặc quần tây áo sơmi, quan trọng là bè gỗ đều ướt nhẹp, bọn họ cũng chẳng khác nào như đang nằm trên nước.
Trình Diệc ngáp một cái, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, nhưng anh ta cảm thấy thật buồn ngủ.
Tưởng Mộ Tranh có trực giác không tốt, có lẽ cơ thể Trình Diệc đã đuối sức. Chính anh cũng như vậy, cực kỳ buồn ngủ. Nhưng bọn anh đều biết, nếu ngủ rồi thì sẽ không còn tỉnh dậy được nữa.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa nhé.”
Trình Diệc cười: “Mẹ nó cậu coi tôi như con nít ba tuổi đấy à.”
Tưởng Mộ Tranh: “Không thì cậu kể cho tôi nghe đi.”
Trình Diệc: “Vẫn là cậu kể đi.”
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ, kể chuyện phức tạp thì Trình Diệc nghe cũng không hiểu nên chọn một câu chuyện đơn giản. Cũng là câu chuyện thấy ở nhà Tiểu Mễ, lúc ấy còn đọc cho con trai của Tiểu Mễ nghe, cảm thấy cũng rất vui.
Anh nói với Trình Diệc: “Kể chuyện Carmela đi ngắm biển cho cậu nghe.”
Trình Diệc bắt tréo hai chân, cười: “Carmela? Đó là một người phụ nữ rất lợi hại nhỉ?”
Tưởng Mộ Tranh: “Carmela là một con gà.”
Trình Diệc: “…” Thật sự đúng là chuyện xưa cho con nít nghe, anh ta đạp Tưởng Mộ Tranh một cái, “Cậu đang cố dành cho tôi sự chăm sóc của mẹ đấy hả?”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha.
Trình Diệc nói: “Tưởng Mộ Tranh, tôi chỉ có một mình không vướng bận gì, chết cũng không sao. Nhưng cậu thì không thể chết được. Cậu có cha mẹ, có Lạc Táp, còn có con cái.”
Anh ta chết, còn có thể để dành chút nước cho Tưởng Mộ Tranh uống, có lẽ còn chịu đựng thêm được mấy ngày, đợi bè gỗ trôi đến nơi nhận được tín hiệu của bọn họ.
Với cái tốc độ như bây giờ thì biết bao giờ mới có thể trôi đến nơi?
Mà dạ dày của bọn họ đã trống rỗng từ lâu, đói đến mức bụng chạm tới lưng luôn rồi. Chai nước sắp thấy đáy kia thật sự không đủ để chống đỡ lâu hơn.
Tưởng Mộ Tranh: “Ai cũng không thể chết được.”
Hai người lâm vào trầm mặc. Trước kia cũng có lúc rơi vào cảnh tuyệt vọng nhưng không phải là cảnh chết đói chết khát như bây giờ. Cái cảm giác nằm chờ chết này thật đúng là thứ mà không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi.
“Sau khi trở về chúng ta đi đập Giang Đông Đình một trận.” Tưởng Mộ Tranh phá vỡ trầm mặc.
Trình Diệc: “Sao lại đánh anh ta?”
“Chúng ta chịu khổ thế này, anh ta lại ở câu lạc bộ ăn nhậu chơi bời, đánh xong còn phải chiếm luôn hai cái trực thăng của anh ta mới được.”
Trình Diệc cũng hào hứng: “Được đấy, không cho thì tiếp tục đánh.”
Đột nhiên, đồng hồ của Tưởng Mộ Tranh có phản ứng, anh kích động đến nói không nên lời, trực tiếp đạp Trình Diệc một cái.
“Làm gì đấy!” Trình Diệc thều thào nói.
“Người cứu viện sắp tới rồi.” Nói xong, anh ngã thẳng xuống bè gỗ, cơ thể đã chạm tới giới hạn cuối cùng, rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Bắc Kinh.
Mấy ngày nay tình hình nôn nghén của Lạc Táp đã cải thiện hơn chút. Nhưng tâm trạng của cô thì vẫn đang ở đáy cốc, làm thế nào cũng không thoát ra được. Buổi tối không phải mất ngủ thì cũng là nằm mơ thấy ác mộng.
Mỗi ngày đều mang theo quầng thâm mắt đi làm, lần nào đồng nghiệp hỏi thăm, cô cũng cười cười, nói có thai bị nghén dữ quá nên ban đêm ngủ không ngon.
Chiều thứ sáu, cô lại tiếp tục đờ đẫn hết buổi chiều. Khi sắp tan làm, bảo vệ gõ cửa văn phòng rồi tiến vào: “Tiểu Lạc, thư của cô này.”
Lạc Táp sửng sốt, đáy mắt lại bắt đầu ửng đỏ, không tránh khỏi nghĩ tới trước kia Tưởng Mộ Tranh hay gửi thư cho cô, nhưng từ nay sẽ không bao giờ còn được nhận nữa.
Lá thư này tám chín phần mười là mấy quảng cáo linh tinh.
“Cảm ơn.”
Cô nhận thư.
Trên lá thứ trống trơn không đề gì, cô chần chờ một lúc rồi mở ra.
Giấy viết thư màu hồng nhạt.
Lạc Lạc bảo bối, mẹ của con anh:
Tan tầm thì hẹn hò nhé ~
Vẫn là rừng cây nhỏ ở phía nam đại đội bọn em, không gặp không về: )
Yêu em.
—— Tưởng Mộ Tranh
Ngày kí tên là hôm nay.
Là chữ viết của anh.
Lạc Táp che miệng, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô cầm giấy viết thư, hoàn toàn quên rằng bản thân đang mang thai mà chạy chậm xuống lầu.
Từ dưới lầu đến ngoài cửa lớn, khoảng cách mấy trăm mét nhưng cô cảm giác như phải chạy qua cả thành phố.
Lạc Táp vừa lau nước mắt vừa đi nhanh, thật vất vả tới được cổng lớn. Rừng cây nhỏ ở ngay đối diện bên kia đường.
Từ rất xa, cô đã nhìn thấy anh.
Tưởng Mộ Tranh mặc chiếc áo sơmi màu đỏ rượu, nhìn như đang lười biếng dựa vào thân cây dã hương. Anh đút một tay vào túi quần và đang nhìn chằm chằm vào bó hoa baby trong tay. Giống như có linh cảm, đột nhiên anh ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh sửng sốt, sau đó trở tay đỡ thân cây đứng thẳng dậy rồi chậm rãi đi về phía cô.
Nước mắt Lạc Táp lăn dài tới khóe miệng, cô mỉm cười với anh.
Tên ngốc nhà cô đã trở về.
[HOÀN CHÍNH VĂN]