– Đạo gia có chỗ không biết, nếu dám chệch hướng lộ tuyến, sợ là lập tức sẽ chọc cho triều đình phái quân truy sát. Dựa vào thực lực chúng ta căn bản không có năng lực phản kháng, nguy hiểm này chúng ta không gánh nổi!
Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng:
– Triều đình đã đối đãi như vậy, cần gì phải thả các ngươi ra khỏi kinh, chẳng lẽ huyện Thương Ngô này là nơi ghê gớm gì đó có thể như cái lồng vây khốn vương gia, để vương gia không thoát thân được sao?
Nguyên nhân thực sự bên trong khiến mấy người Thương Triều Tông hơi khó mở miệng. Ngưu Hữu Đạo nhìn phản ứng của mấy người kia lạnh nhạt nói:
– Đi theo các ngươi tức là đi liều mạng. Hai huynh đệ ta chỉ có một cái mạng, không muốn chết mơ hồ, ta muốn nghe nói thật! Nguyện nói thì nói, không muốn nói, hai chúng ta lập tức rời đi!
– Ca, Lam tiên sinh!
Thương Thục Thanh bỗng nhiên lên tiếng, khẽ gật đầu với hai người.
Thế là Thương Triều Tông cũng chầm chậm gật đầu, Lam Như Đình thở dài một tiếng, cười khổ nói:
– Lúc trước triều đình tìm cớ bắt vương gia, rõ ràng là muốn dồn vương gia vào chỗ chết, ta thấy tình hình không ổn, liền thả phong thanh…
Phong thanh đơn giản là chuyện mười vạn Nha tướng kia.
Sau khi nghe xong chân tướng, Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ triều đình vốn muốn diệt cỏ tận gốc thế lực của Ninh vương, vốn Thương Triều Tông hẳn phải chết không nghi ngờ. Vị Lam tiên sinh này vì muốn cứu Thương Triều Tông đã cố ý tung tin đồn nhảm, mắt thấy nước Đại Yên thù trong giặc ngoài, bấp bênh, biết cơ hội đã đến, lại bỏ thêm dầu vào lửa, ám chỉ nơi cất giấu mười vạn Nha tướng kia là ở huyện Thương Ngô, như vậy mới giúp Thương Triều Tông ra khỏi thiên lao, thấy lại ánh mặt trời.
Hắn cũng hiểu rõ vì sao mấy người này không muốn nói rõ chân tướng. Lỡ như hắn là thám tử do triều đình phái tới, một khi moi được chân tướng từ miệng bọn họ, triều đình biết mười vạn Nha tướng chỉ là lời đồn thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết. Việc liên quan đến sinh tử của nhiều người như vậy có thể lý giải.
Hắn không khỏi một lần nữa liếc mắt nhìn Thương Thục Thanh, ban nãy rõ ràng do nữ nhân này ra hiệu đối phương mới mở miệng. Hắn phát hiện nữ nhân này thật sự khá thú vị. Suy nghĩ của hắn xoay chuyển, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi:
– Lam tiên sinh hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ ám chỉ nơi cất giấu mười vạn Nha tướng kia là ở huyện Thương Ngô?
Lam Như Đình giải thích:
– Huyện Thương Ngô địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, sau khi vương gia đến đó dễ có chốn đặt chân.
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng liếc mắt:
– Năm trăm kỵ binh tác chiến ở đất bằng còn được, địa thế hiểm yếu ngược lại thành uy hiếp cho kỵ binh, căn bản không thi triển được. Cho dù địa thế huyện Thương Ngô hiểm yếu thì đã sao, chỉ 500 nhân mã canh giữ ở huyện Thương Ngô có thể ngăn cản đại quân triều đình sao? Hẳn Lam tiên sinh nghĩ ta tuổi trẻ dễ lừa gạt?
Lời này làm Lam Như Đình có chút xấu hổ, Thương Thục Thanh vội lên tiếng giảng hòa nói:
– Phụ vương lúc còn sống ít nhiều vẫn có chút bộ hạ cũ đang ẩn nấp, họ được bố trí ở huyện Thương Ngô.
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
– Có bao nhiêu người?
Thương Thục Thanh khẽ thở dài:
– Phụ vương khi còn sống mặc dù chấp chưởng binh mã Đại Yên nhưng cây đổ bầy khỉ tan, cộng thêm cường lực hiện nay thanh tẩy, người đáng tin không nhiều, chỉ có hơn ngàn người đang chờ ca ca ở huyện Thương Ngô, người bình thường cũng không dám tùy tiện gọi đến.
Nói đến chuyện này, Ngưu Hữu Đạo lại thấy hơi kỳ quái:
– Uy danh Ninh vương ta có từng nghe nói đến, sa trường danh tướng há lại là hạng người không não, cho dù muốn khôi phục võ triều cường thịnh áp chế tu sĩ thiên hạ cũng đâu cần phải nói rõ ra, tội gì phải đắc tội với tu sĩ trong thiên hạ?
Có câu lời chưa nói ra chưa chắc đã như vậy. Đường đường một đại soái binh mã bên cạnh có một đám cao thủ tu sĩ bảo hộ, há có thể dễ dàng gặp chuyện như vậy?
Nhắc đến điều này lại là một chuyện khiến mấy người lúng túng, chủ trương của Ninh Vương xâm phạm lợi ích của tu sĩ trong thiên hạ, vị Đạo gia này dù sao cũng là tu sĩ. Thương Triều Tông luôn yên lặng quan sát Ngưu Hữu Đạo, từ từ nói:
– Việc này sợ là không thoát khỏi liên quan đến đương kim Thánh thượng.
Ngưu Hữu Đạo “A” một tiếng:
– Lời này là thế nào?