Khương Tình hơi bất ngờ, tay chưa kịp động thì Hạ Nhi dường như không chờ nổi nữa, dùng sức đẩy Khương Tình ngã xuống.
Cả người Khương Tình bị Hạ Nhi thô bạo đè lên, sau đó không một chút khách khí nắm lấy bàn tay Khương Tình để xuống giữa hai chân, một mảng nóng rực đầy ẩm ướt phía dưới làm hai ngón tay Khương Tình hơi run khẽ.
“Hạ Nhi… từ từ…”
Khương Tình chưa kịp nói xong hai ngón tay đã bị bao bọc bởi vách thịt nóng bỏng, bên trong ấm nóng đến kinh người, tiếng nước róc rách đầy dâm mỹ.
Hạ Nhi thoải mái đến nỗi rên rỉ không ngừng.
“Hah… ưm…”
Ngón tay Khương Tình vừa dài vừa mềm mại, chạm vào bên trong khiến Hạ Nhi sung sướng đến khoái hoạt, thân thể không ngừng đưa đẩy, muốn ngón tay vào càng sâu bên trong hơn.
“Ah.. thật sướng… ưm… thoải mái…” Tiếng rên rỉ cùng những câu nói dâm mỹ không chút kiềm chế từ môi Hạ Nhi thốt ra.
Hạ Nhi cứ ngồi trên người Khương Tình mà khoái hoạt yêu kiều như thế, thân thể liên tục lên xuống vô cùng mạnh bạo, âm thanh rên rỉ càng lúc càng quá phận. Khương Tình nhìn tay mình bị Hạ Nhi dày vò đến mức có chút tê rần, nếu không đổi tư thế, Khương Tình nghĩ tay cô sẽ bị Hạ Nhi nhún đến gãy luôn.
“Bảo Bối! Để tôi được không?” Khương Tình khàn giọng hỏi.
Hạ Nhi lúc này vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, không ngừng lên xuống đưa đẩy, còn vươn tay nắm lấy một ngón tay Khương Tình nhét vào thêm, một chút ý muốn trả lời cũng không có, miệng nhỏ liên tục phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều mị hoặc lại mềm nhũn đến tận xương.
“Chị… ah… nói gì? Ưm…” Giọng Hạ Nhi như có như không, thay vào đó là tiếng thở gấp đứt quãng.
Khương Tình nhìn ba ngón tay mình bị phun ra rồi lại nuốt vào liên tục, vừa nhanh vừa sâu, bên trong phát ra tiếng nước róc rách, sự dâm mỹ cùng cực như vậy làm Khương Tình có chút không nhịn được cũng nóng bừng cả người.
Nhìn nữ nhân ánh mắt mơ màng sung sướng ngồi trên người mình thoả thích tận hưởng. Khương Tình dở khóc dở cười, khàn giọng ôn nhuận tiếp tục nói:
“Bảo Bối! Em ở trên sẽ rất mất sức, hay là…”
“Im đi! Ah… ưm… thế này… thoải mái lắm..” Hạ Nhi vừa phản bác vừa rên rỉ.
Khương Tình lần đầu tiên cảm thấy bất lực vì nữ nhân này. Tuy tư thế này khiến cô rất thích, có thể nhìn Hạ Nhi khoái hoạt tận hưởng, nhưng tay cô bị chèn ép, Hạ Nhi lại dùng cả sức nặng trên người mà nhún lên nhún xuống, cô lại không thể rút tay ra điều chỉnh lại. Khương Tình nhìn nữ nhân nào đó vẫn không ngừng đẩy tới đẩy lui, nhẹ giọng trầm khàn nói:
“Bảo Bối! Ngã người ra sau, chống một tay xuống giường đi.”
Hạ Nhi liền làm theo, vẻ mặt tỏ ra bất mãn.
Được rồi! Giờ con bé này còn bất mãn với cô đấy!
Khương Tình cười khẽ, nhìn Hạ Nhi chống tay xuống ga giường, quả nhiên sau khi Hạ Nhi hơi ngã người ra sau, tay Khương Tình liền không bị đè ép nữa, ba ngón tay cô ngay lập tức lấy một tốc độ và lực đạo mạnh mẽ mà đâm sâu vào bên trong Hạ Nhi, ra vào liên tục khiến Hạ Nhi rên siết, tiếng thở gấp đầy vội vã.
Khương Tình nhìn nữ nhân ngồi trên người mình ưỡn người hứng chịu từng cú thúc mạnh bạo lúc nông lúc sâu của cô, khuôn mặt nhỏ đê mê đầy sung sướng, rên rỉ vui thích đến không kiềm lại được.
“Ah… Thật mạnh… thật thoải mái… ưm…”
“Thế nào? Cảm giác tốt hơn em tự mình làm chứ?” Khương Tình thấp giọng cười khẽ.
Hạ Nhi liên tục gật đầu, nói trong tiếng thở dồn dập:
“Tốt hơn… tốt hơn nhiều..ah..”
Khương Tình nghe thấy liền cong môi cười, chống một tay ngồi dậy, vạt áo trước ngực bị mở ra, cảnh xuân vô hạn đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.
Khương Tình dùng lực tay từ từ đẩy Hạ Nhi nằm xuống, cô nàng nào đó còn chưa biết gì đã bị đè dưới thân Khương Tình, hai chân dài trắng nõn câu chặt lấy, không ngừng muốn càng nhiều thêm.
Khương Tình cúi đầu hôn lên vùng bụng thon nhỏ, đầu lưỡi di chuyển vươn ra liếm lên nụ hoa trước ngực đang ***** ****, tay bên trong không ngừng tăng lực đạo càng nhanh hơn, Hạ Nhi rên khẽ:
“Ưm… nhanh một chút nữa…”
Khương Tình hé răng cắn mạnh lên nụ hoa trước ngực khiến Hạ Nhi hét lên, sau đó tay dùng lực thô bạo mạnh mẽ đâm sâu vào, nhanh đến nỗi dòng nước dâm mỹ bên trong Hạ Nhi tuôn ra như suối, tiếng nước cùng va chạm xác thịt tạo nên một bản hoà âm đầy dụ hoặc.
Hạ Nhi nắm chặt lấy ga giường cong người lên, môi cắn chặt, sự đau đớn trước ngực càng làm tăng thêm khoái cảm dục vọng trong cơ thể cô.
“Ah… Tình… điên mất…” Hạ Nhi rên rỉ nỉ non.
Khương Tình liếc mắt nhìn, Hạ Nhi lên cao trào trong khoái hoạt cùng đau đớn, thân thể run lên khe khẽ, chân mày nhíu chặt lại, một tay vươn ra nắm lấy đầu vai Khương Tình, năm đầu móng tay cào mạnh, thế như một chút Khương Tình cũng không thấy đau, còn bị kích thích đến mức vùng bụng dưới cũng nóng lên, toàn thân lâm vào trạng thái điên cuồng.
Hạ Nhi cắn chặt môi, đầu nhũ hoa tê dại vì Khương Tình cắn xé, chân tâm bị đâm mạnh và sâu tưởng chừng như rách ra. Khương Tình hé răng buông nụ hoa đang đỏ ửng ra, nhìn vết cắn hằn sâu trên đó, ánh mắt nâu sẫm mang ý cười quyến rũ.
“Quay người lại!” Khương Tình khàn giọng ra lệnh.
Hạ Nhi sau khi cao trào liền hơi vô lực, chỉ có thể cố gắng lăn một cái, nằm sấp xuống giường mà thở gấp.
“Vừa nãy còn bất mãn với tôi. Nhưng bây giờ chút sức lực để xoay người cũng không có.” Khương Tình khàn giọng cười nhạo.
“Chị bạo lực…” Hạ Nhi thì thào yếu ớt nói.
Khương Tình nghe xong liền đưa tay lên môi che miệng cười trầm thấp, tiếng cười quyến rũ đầy mê hoặc.
“Không phải em rất thích sao?” Giọng ôn nhuận đầy câu dẫn.
Nói xong liền nắm lấy hông Hạ Nhi kéo cao lên, Hạ Nhi không còn sức nữa, chỉ biết thở đứt quãng, nhìn Khương Tình đầy ấm ức.
Khương Tình dùng tay vuốt ve bờ mông vểnh cao căng tròn, cúi đầu cắn một cái.
“Ah… chị là chó sao?” Hạ Nhi hét ầm lên, trừng mắt nhìn Khương Tình.
“Thì tôi đang chơi kiểu đó đây!” Giọng Khương Tình trầm khàn mang chút trêu chọc không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy liền đỏ mặt.
Khương Tình đúng là đồ không biết xấu hổ!
Vô liêm sỉ!!!
“Coi nào! Dang chân ra! Không ngoan sẽ bị phạt đấy!” Khương Tình khàn giọng cười quyến rũ.
Hạ Nhi trừng mắt nhìn Khương Tình. Cô nghi ngờ Khương Tình tao nhã thanh cao của cô đã bị đánh tráo.
Chân Hạ Nhi bị Khương Tình tách ra, sau đó ngón tay mềm mại thon dài của Khương Tình đưa lên vuốt nhẹ ở khe hẹp đang ẩm ướt.
“Bảo Bối! Tôi hầu hạ em có tốt không?” Khương Tình khàn giọng hỏi, ngón tay vuốt ve chân tâm đang rỉ ra từng giọt ướt át mê người.
Hạ Nhi lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu, cô không biết là do thuốc, hay là do con người trước mắt này trêu ghẹo cô. Chỉ biết là bây giờ nếu Khương Tình không thoả mãn cô, cô sẽ tức mà chết.
“Tốt! Rất tốt! Mau chút…” Hạ Nhi mất kiên nhẫn, liêm sỉ cũng mất luôn.
Khương Tình cười quyến rũ, vô cùng hài lòng đẩy hai ngón tay vào bên trong Hạ Nhi.
“Ah…”
Hai ngón tay cử động chậm rãi, đâm vào rất sâu, nhưng lại chậm đến mức khiến Hạ Nhi cảm thấy cơ thể ngứa đến khó nhịn.
“Mẹ kiếp! Chị động nhanh lên!” Hạ Nhi quay đầu hét toáng lên.
Khương Tình mặt không cảm xúc, nhìn Hạ Nhi nói rất đương nhiên:
“Lúc nãy em nhún mạnh quá, tay tê liệt rồi! Không có sức!” Giọng nói thản nhiên lại như hơi bất đắc dĩ.
“Giờ có động không?” Hạ Nhi gầm lên.
Tin cái quỷ ấy! Lúc nãy không phải đâm cô vừa nhanh vừa mạnh đến mức tưởng chừng rách luôn rồi sao? Giờ lại bảo không có lực.
Khương Tình vẫn đúng nhịp độ, chậm rãi nhưng rất sâu, hai ngón tay đâm dính dịch lỏng liên tục kéo ra rồi đút vào.
Hạ Nhi không nhịn nổi nữa.
“Làm ơn! Mau đi.” Hạ Nhi khó chịu đến vặn vẹo thở gấp.
“Em hứa với tôi một chuyện!” Khương Tình nhẹ giọng nói, tay vẫn dùng lực đạo ra vào rất từ tốn.
Bây giờ đừng nói một chuyện. Một trăm chuyện cô cũng hứa.
“Được! Em hứa!” Hạ Nhi mất kiên nhẫn nói.
“Tôi chưa nói là chuyện gì mà!” Khương Tình thấp giọng cười khẽ.
“Nói! Chuyện gì?” Hạ Nhi gầm lên, hơi thở đứt quãng dồn dập.
Chết tiệt cái tay đó! Có ngày cô sẽ chặt nó ra luôn.
Tự mình chơi!!!
Khương Tình nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn cùng bất mãn vì dục vọng không được đáp ứng của Hạ Nhi liền cười khẽ.
“Sau này muốn làm gì cũng phải báo cho tôi biết! Không được để bản thân gặp nguy hiểm.” Giọng Khương Tình rất nghiêm túc, ý cười dịu dàng đầy cưng chiều.
“Được! Động đi!” Hạ Nhi dứt khoát gật đầu, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn trầm trọng.
Khương Tình biết nếu không thoả mãn Hạ Nhi lúc này. Cô nàng sẽ tức giận mà trở mặt luôn.
“Tuân mệnh! Bảo Bối!” Khương Tình khàn giọng cười quyến rũ.
Hai ngón tay liền ngay lập tức ra ra vào vào vô cùng nhanh, lực đạo mạnh đến mức khiến thân thể Hạ Nhi không ngừng đung đưa run rẩy, mười ngón tay Hạ Nhi nắm chặt ga giường.
“Ah… nhanh quá…” Hạ Nhi vừa thở gấp vừa nói.
“Thế chậm lại nhé?” Khương Tình cười khẽ hỏi.
“Không!!!”
“Ồ! Vậy được rồi!” Khương Tình ôn nhuận cười đầy yêu dị.
Hạ Nhi không biết hôm đó cô đã bị Khương Tình dày vò đến cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết là Khương Tình làm đủ mọi tư thế, cô bị nhào qua nhào lại, lật lên lật xuống, hết chiên rồi hấp, hết hấp rồi luộc, còn bị nướng đến toàn thân nhễ nhại mồ hôi.
Khi Hạ Nhi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, toàn thân rã rời vô cùng uể oải, ngay cả nhấc ngón tay cũng nhấc không được, cô nghi ngờ mình đã bị Khương Tình làm đến bại liệt, Hạ Nhi trừng mắt quay đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ rực rỡ chói loá bên cạnh, Khương Tình tư thái biếng nhác một tay chống tay lên má nhìn cô cười đến thập phần thoả mãn, một tay chậm rãi vuốt tóc cô, thản nhiên nói:
“Muốn nữa không?” Giọng ôn nhuận trầm thấp đầy quyến rũ.
Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Tình đầy phẫn nộ:
“Đủ rồi!!!”
Cô cúi người nhìn xuống bộ váy trắng tinh khiết sạch sẽ trên người mới biết đã được Khương Tình tắm cho, lúc nãy vừa tắm xong hình như còn mê man bị Khương Tình lăn tới lăn lui thêm một vòng.
Hạ Nhi khóc không ra nước mắt! Nhân sinh thê thảm của cô! Một đường nằm dưới không thể ngóc đầu lên nổi!!!