Ninh Thư đi tới bên ông cụ đang trò chuyện với người khác, nói: “Cha, con có chuyện cần nói với cha.”
Ông cụ theo Ninh Thư sang một bên, hỏi: “Sao thế?”
“Không thấy Tư Nam đâu.” Ninh Thư nhìn ông cụ: “Nó trốn đi với Tịch Mộ Thành rồi.”
“Cha, con thật không hiểu sao cha cứ dung túng Tịch Mộ Thành như vậy, sự tồn tại của hắn khiến con như mắc nghẹn ở cổ họng.” Ninh Thư nói thẳng ra.
Ông cụ mặc bộ trang phục như thời nhà Đường, chắp tay sau lưng, nhíu mày hỏi: “Hai đứa nó đi đâu rồi?”
“Con không biết.” Ninh Thư đã hoàn toàn hết hi vọng với Thời Tư Nam rồi, từ nay về sau mặc kệ Thời Tư Nam muốn làm gì thì làm.
Ông cụ nói: “Để cha gọi điện thoại cho Tịch Mộ Thành.”
Ông cụ gọi cho Tịch Mộ Thành nhưng không gọi được.
Sắc mặt ông cụ trở nên nghiêm nghị, ngay sau đó liền nói: “Không sao đâu, một lát nữa hai đứa nó sẽ quay về thôi.”
Ninh Thư vô cùng không vừa lòng trước sự bao che của ông cụ với Tịch Mộ Thành bèn nói: “Cha, sao cha lại tốt với Tịch Mộ Thành tốt như vậy, hắn vốn dĩ không phải máu mủ của nhà họ Thời.”
Ông cụ nhìn Ninh Thư: “Lệ Na, con mất bình tĩnh rồi.”
Ninh Thư: →_→
Nếu ông biết được đứa con trai trong hộ khẩu kia của ông muốn lên giường với cháu gái mình để xem ông còn có thể bình tĩnh như bây giờ được không!
“Cha, Tịch Mộ Thành không phải là con ruột của bác cả, bằng không sao hắn lại không mang họ Thời.” Ninh Thư hỏi ông cụ: “Cha điều tra kĩ càng chưa?”
“Tịch Mộ Thành theo họ của mẹ nó.” Ông cụ nói.
Ninh Thư đỡ trán, không kìm được lắc đầu: “Cha, cha thật là…” già nên hồ đồ rồi.
Ninh Thư nhíu chặt mày, ông cụ là người trong giới kinh doanh, sao có thể quả quyết làm một chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lúc trước công ty bị bác cả rẻ mạt kia ôm tiền chạy mất, không còn tiền chống đỡ tiếp, song nhờ có ông cụ nghĩ cách mới cứu được công ty.
Người như ông cụ chắc chắn càng sống lâu thì càng tinh tường, tu luyện thành cáo già.
Đối xử tốt với con trai của kẻ trước đây đã cuỗm hết tiền của công ty chẳng lẽ thực sự là vì cảm thấy áy náy sao?
Hay là ông cụ cần Tịch Mộ Thành làm chuyện gì cho mình?
Hoặc là có toan tính gì với Tịch Mộ Thành?
Ninh Thư cảm thấy sự việc có chút phức tạp, ông cụ sau cùng cũng bị Tịch Mộ Thành hại chết, còn cụ thể là như thế nào cô cũng không rõ.
Ninh Thư nhìn ông cụ, cuối cùng lắc đầu, không cần biết ông cụ có toan tính gì, Tịch Mộ Thành nhất định phải chết.
Tịch Mộ Thành là loài sói khát máu, không thể thuần hóa được, đánh chết nó mới là cách an toàn nhất, nếu không sẽ bị nó cắn chết.
Ninh Thư cũng chẳng buồn nghĩ về chuyện của Thời Tư Nam nữa, cô tiếp tục trò chuyện với đối tác về chuyện làm ăn.
Không ít người thăm dò Thời Tư Nam, có lẽ là có ý muốn trở thành thông gia với nhà họ Thời.
Ninh Thư chỉ cười nói Thời Tư Nam bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa còn phải học đại học nên mấy năm tới chưa có dự định này.
Khuê nữ như Thời Tư Nam gả vào nhà người ta thì kết thân chẳng thấy chỉ thấy kết thù, ngày ngày chỉ biết tỏ ra ngây thơ, đơn thuần, tốt bụng không làm bộ. Kiểu người không rành sự đời như Thời Tư Nam sao có thể trở thành phu nhân nhà giàu đi giao thiệp với người ta được.
Ninh Thư không tính làm mối cho Thời Tư Nam, nếu con bé đã thích “cậu” của nó như vậy thì cứ cho chúng đến với nhau, suốt đời này cũng không chia lìa mới phải.
Ở bên này bữa tiệc vẫn tiếp tục, thì ở một diễn biến khác, Thời Tư Nam đang ngồi trong chiếc xe mui trần của Tịch Mộ Thành, gió đêm ùa vào người vô cùng dễ chịu.
Thời Tư Nam không kìm được vươn tay lên, mặt mày tươi cười, hớn hở nói: “Vẫn là ra ngoài thoải mái nhất, bữa tiệc khiến người ta ngột ngạt muốn chết.”
Tịch Mộ Thành nhìn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam có chút ngượng ngùng rụt tay lại, giọng nói đầy chờ mong: “Cậu, cậu chuẩn bị cho cháu món quà sinh nhật gì thế?”
Tịch Mộ Thành cười tà mị, trong con mắt sâu thẳm của hắn lóe lên tia sáng, ngỡ như là vì tinh tú lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Thời Tư Nam thấy Tịch Mộ Thành như vậy thì ngây ngẩn, cảm giác mọi thứ xung quanh dường như đều không tồn tại, trong mắt con bé chỉ có gương mặt của Tịch Mộ Thành mà thôi.
“Ngốc rồi hả?” Tịch Mộ Thành búng ngón tay vào đầu Thời Tư Nam.
Bị Tịch Mộ Thành đụng chạm, mặt Thời Tư Nam đỏ bừng, cả người đều nóng hừng hực, trong lòng lại âm ỉ dâng lên một cảm xúc vô cùng hạnh phúc.
Tịch Mộ Thành thấy ánh mắt Thời Tư Nam chan chứa tình cảm thì khẽ cong khóe miệng.
Tịch Mộ Thành dẫn Thời Tư Nam đến khách sạn, Thời Tư Nam ngỡ ngàng không hiểu bèn hỏi: “Cậu, cậu dẫn con tới đây làm gì thế?”
Tịch Mộ Thành lại còn nắm tay Thời Tư Nam, Thời Tư Nam lập tức như bị giật mình hoảng sợ toan rụt tay lại nhưng lại bị Tịch Mộ Thành nắm thật chặt.
Thời Tư Nam tâm tư rối bời, lắp bắp gọi: “Cậu… cậu.”
“Khách sạn rộng lắm, cậu nắm tay cháu mới không bị lạc.” Tịch Mộ Thành nở nụ cười mang theo hàm ý sâu xa.