“Uống… tôi muốn uống nước…”
“Em… em không buông ra, anh làm sao… đi rót nước cho em được…”
“Anh… anh đi một lát… được không?” .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Vậy anh đi nhanh lên.”
Bạch Thư Hân cuối cùng cũng buông tay ra.
Ôn Mạc Ngôn ôm ngang người cô, định bế cô lên giường cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng áo của cô vẫn còn chưa được cài nút xong, ba nút áo ở cổ áo vẫn chưa cài xong. Anh cúi đầu nhìn xuống thì có thể nhìn thấy làn da hơi phiếm hồng của cô.
Ôn Mạc Ngôn vội vàng quay đầu đi, hít sâu vào mấy hơi.
Nhưng không khí hít vào phổi giống như bị thiêu cháy vậy. Anh khó khăn lắm mới đưa cô được lên giường. Anh đi rót cho cô một cốc nước, cô vội vàng uống ừng ực xuống.
Cuối cùng cô cũng quên mất chuyện giữ tay anh, Ôn Mạc Ngôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đắp chăn lại giúp cô, đến khi anh định quay người rời đi thì không ngờ Bạch Thư Hân ở đằng sau bỗng bật khóc như một đứa trẻ.
Cô co người lại thành một cục, ôm chặt lấy chăn, vừa bất lực lại vừa thê thảm.
“Tại sao…”
“Tại sao lại không cần em? Có phải em có chỗ nào làm không tốt không mà anh mới không thích em?”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy giọng nói yếu đuối đó thì hô hấp nhu căng ra.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Bạch Thư Hân, nước mắt rơi xuống lã chã làm ướt cả vỏ gối.
Anh lấy khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho cô.
Cô rất xinh, khuôn mặt trái xoan tinh tế, da cũng rất đẹp, trắng bóc, hồng nhuận mềm mượt giống như một quả trứng gà luộc vậy.