Đánh nhau?
Sắc mặt của Lâm Dương bỗng trở nên khó coi, dường như đang nghĩ đến một việc gì đó.
“BếI”
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Dương nhìn sang, nhìn thấy Tô Dư vội vàng chạy tới, trên mặt đều là nước mắt.
“Tiểu Dư!”
Lâm Dương lập tức ngăn cô ta lại.
“Anh rẻ! Bố của em thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ?”
Tô Dư khóc lóc hỏi.
“Ông ấy đã được đưa vào phòng cấp cứu. Yên tâm đi, có anh rễ ở đây ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lâm Dương ôm Tô Dư, nhẹ nhàng an ủi.
Tâm trạng của Tô Dư cũng khá hơn rất nhiều.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em … em nhận được một cuộc gọi của mẹ, nói rằng bố tôi bị người ta đâm. Em vội vã chạy từ trường học đến đây. Mẹ em nói, hôm nay, những người cho vay nặng lãi đến gõ cửa, bố bảo mẹ em trồn trong nhà, ông ấy ra ngoài xem thử. Mẹ đợi rất lâu không thấy bố quay lại nên đi ra ngoài xem thì thấy bố em ngắt xỉu nằm trên mặt đất, chảy rất nhiều máu. Anh rễ, phải làm sao đây? Bây giờ em phải làm sao đây?”
Tô Dư vô cùng hoang mang, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, thân thể mềm mại khẽ run lên.
“Tiểu Dư, yên tâm đi. Anh rễ sẽ giúp em trừng trị đám người đó!”
Lúc này, Tô Dư mới cảm thấy yên tâm một chút.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tô Dư đột nhiên vang lên.
Cô ta cầm điện thoại lên, nhìn một cái, thấy một dãy số xa lạ, hơi không dám nghe máy.
Lâm Dương trực tiếp bắm nhận điện thoại, nhắn mở loa ngoài.
“Có phải cô Tô Dư không?”
Tiếng một người đàn ông cười khúc khích vang lên ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Anh… anh là ai?” Tô Vũ run rẩy hỏi.
“Tôi là chủ nợ của gia đình cô! Cô Tô Dư, chúng tôi đến trường học tìm cô, phát hiện cô không có ở đó. Thật sự khiến chúng tôi rất thất vọng. Cô đang ở đâu? Cô có thể đến gặp chúng tôi để nói chuyện nợ nần của nhà cô không?” Người đó cười nói.
“Các anh muốn làm gì?” Tô Dư lo lắng hỏi.