Vừa nghĩ, Lãnh Lạc vừa đi tới Điêu Cốc. Lúc tới gần hang động, cô ấy bỗng cảm thấy khu vực cửa hang còn nóng hơn lúc mình đi.
Lãnh Lạc ngừng suy nghĩ, rảo bước đi vào trong.
Chẳng biết từ khi nào, vầng sáng trong hang động đã biến mất, nước trong suối cũng đã phẳng lặng trở lại, nhưng hơi nước còn dày đặc hơn trước, tầm nhìn mờ ảo. Dựa vào trí nhớ của mình, Lãnh Lạc đi tới cạnh tảng đá mà Đông Phương Hạ ngồi, sau đó giật mình vì phát hiện ra anh không ở đó.
Hơi nước trong hang động che đi tầm nhìn, Lãnh Lạc chỉ cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng cao. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn.
Bên trên tảng đá mà Đông Phương Hạ ngồi lúc trước, Lãnh Lạc phát hiện ra có một tia sáng màu tím đang lấp lóe liên tục.
Nhìn thấy tia sáng màu tím ấy, Lãnh Lạc thở phào một hơi. Nhưng vì sao Bek Ji lại lơ lửng trong hang động? Chẳng lẽ anh đã luyện tâm pháp tối cao của gia tộc họ Trác đến cấp hai rồi?
Lãnh Lạc cảm thấy khó tin. Mới nửa tháng mà thôi, sao Bek Ji lại luyện tới cấp hai được. Không hay rồi… Quả nhiên Bek Ji quá nóng vội, tu luyện ngược tâm pháp.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Lạc tái đi: “Bek Ji… Mau dừng lại… Mau dừng lại…”, Lãnh Lạc hô to, dồn lực vào mũi chân rồi bật lên.
Cô ấy dồn chân khí vào lòng bàn tay, định dùng nội công để ngăn cản Đông Phương Hạ tu luyện. Nếu không ngăn cản, Bek Ji mà tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết võ công, tàn phế cả đời, nặng thì chết ngay tại chỗ.
“Rầm rầm… Phụt!”