Cố Lan San ở trước mặt của Thịnh Thế, tính tình từ trước đến giờ không tốt, cô cũng ỷ vào trong lòng Thịnh Thế có cô, cho nên giống như lúc học trung học, thấy anh phát cáu, cô càng cáu kỉnh lớn hơn anh, trừng mắt liếc Thịnh Thế, để lại một câu: “Anh không thích uống thì thôi!”
Cô liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng Cố Lan San, ảo não giơ tay lên, nắm lấy tóc của mình, thấy y tá đứng ở một bên, rống lên một tiếng: “Cô cút cho tôi!”
Y tá bị Thịnh Thế dọa sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy đến cửa, còn chưa kịp kéo cửa ra, giọng nói của Thịnh Thế lại truyền tới: “Đợi một chút.”
Y tá không biết Thịnh Thế muốn làm cái gì, chân run lên bần bật, dè dặt quay đầu lại nhìn Thịnh Thế, rụt rè hỏi: “Anh Thịnh, anh cần dặn dò gì?”
Vẻ mặt của Thịnh Thế có chút mất tự nhiên, con ngươi xoay lòng vòng, sau đó mới hắng giọng một cái, giọng nói mơ hồ không rõ nói: “Cái đó, cô lấy thêm một phần thuốc tới đây.”
Cô y tá nhỏ lập tức liền ngây dại, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, anh Thịnh mới vừa thấy chết không sờn kháng cự không chịu uống thuốc đó, vậy mà sau khi cô Cố sập cửa rời đi, ngoan ngoãn chịu uống thuốc?
Đáy lòng cô y tá nhỏ hoài nghi, nhưng cũng không dám lắm miệng hỏi, lập tức gật đầu liên tục, rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh, vội vàng đi lấy thuốc.
Sau khi Thịnh Thế uống thuốc xong, liền lấy di động ra gởi một tin nhắn cho Cố Lan San, rõ ràng là anh cúi đầu trước, nhưng trong lời nói không có bất kỳ ý xin lỗi nào, câu nói gửi đi rất súc tích: Sở Sở, anh uống thuốc xong rồi.
Sau khi gửi xong, Thịnh Thế lại nghe được bên trong phòng truyền đến một tiếng vang leng keng, sau đó anh liền lục lọi ở trong phòng bệnh, lục ra được điện thoại của Cố Lan San từ trong túi áo khoác của cô, sau đó mới ý thức được ngay cả áo khoác cô cũng không mặc liền đi ra ngoài.