– Bẩm đại nhân, thuộc hạ từng mai phục tìm hiểu qua, chỗ bọn họ chỉ có hơn chục lều trại, nhìn gần như nhau, không dò ra được tòa nào là soái doanh.
Lính trinh sát trả lời:
– Tuy nhien hơn chục lều trại kia đều dựng ở bên cạnh rừng, trong đó có lá cờ bên cạnh một lều trại , trên lá cờ viết chữ “Hàn”…!
– Đó chắc chắn là lều của Hàn Mạc rồi!
Ngay lập tức có người kêu lên:
– Đại nhân, Hàn Mạc nhất định ở trong cái lều đó.
Tô Như Thủy vẻ mặt vẫn như cũ đăm chiêu,trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
– Truyền lệnh toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Rồi nói với lính trinh sát:
– Ngươi đến chỗ Trầm đại nhân bẩm báo, đem vị trí đóng quân của Tây Bắc quân nói cho Trầm đại nhân biết. Rồi nói với hắn, đợi hỏa tiễn của bọn ta bên này bắn lên trời, 2 đạo quân đồng thời tấn công, lệnh hắn không cần nghĩ ngợi gì cả, tiến thẳng vào lều trại của Hàn Mạc, tóm lấy Hàn Mạc. Trước khi hỏa tiễn bắn lên trời, hắn không được manh động.
– Tuân lệnh!
Lính trinh sát nghe lệnh, lập tức cưỡi ngựa đi.
Phía sau lập tức có tướng lĩnh nói:
– Đại nhân, đã biết Hàn Mạc ở chỗ đó, vì sao không xông tới, bắt gọn hắn? Lúc đó, những kẻ trong lều sẽ không ngờ được chúng ta lại đánh lén như vậy!
– Đại nhân, đúng là như vậy. Tây Bắc Quân dũng mãnh thiện chiến, không thể coi thường, nhưng nhiều ngày nay, bọn chúng từ Tây Bắc ngày đêm tiến tới đây, hơn nữa trong mùa đông tuyết lạnh như vậy, cho dù là người bằng đồng sắt, cũng khó mà chịu nổi.
Lại có người gật đầu nói:
– Nhân lúc bọn chúng còn chưa lấy lại sức, đánh chúng làm chúng không kịp trở tay, nếu cứ đợi như vậy, tinh lực của bọn họ khôi phục lại, đánh sớm vẫn hơn!
Tô Như Thủy lắc đầu nói:
– Trận chiến này liên quan đến sự sống chết của gia tộc họ Tô ta, sao có thể xem thường được chứ? Sư tử có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là sư tử, không thể không phòng bị!
Phía sau chúng tướng đều có chút không kiên nhẫn, lại có một người nói:
– Tam ca, huynh điều cho đệ năm ngàn binh mã, đệ sẽ đem đầu của Hàn Mạc về cho huynh.
Người nói những lời này cũng là một trong những anh em họ của Tô Quan Nhai, tên là Tô Quan Phong, cũng chỉ hơn 30 tuổi, có chút dũng mãnh, những lại háo thắng, chỉ biết đánh mà không biết nghĩ.
Tô Như Thủy cùng thế hệ xếp thứ ba, cho nên được gọi là “tam ca”.
Tô Như Thủy quay đầu liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn nói:
– Huynh chỉ e đệ không lấy được đầu Hàn Mạc, mà bị hắn lấy đầu đệ đó.
Trầm giọng nói tiếp:
– Toàn quân tại chỗ đợi lệnh, ta muốn đích thân dò xét một phen.
– Đại nhân, như thế sao được!
Phía sau chúng tướng khuyên nhủ:
– Ngài là chủ tướng, nếu xảy ra chuyện gì, phải làm thế nào ?
Tô Quan Phong vẫn sốt ruột nói:
– Tam ca, đệ thật không biết huynh lo lắng cái gì nữa? Lẽ nào huynh cảm thấy Hàn Mạc còn có thủ đoạn nào khác?
Tô Như Thủy cười lạnh lùng nói:
– Nếu như hắn không có tài năng gì, xưa kia sao dám vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch? Nếu như hắn không có năng lực gì, Tây Bắc Quân sao lại do hắn cầm đầu? Các ngươi cần phải ghi nhớ, bất cứ lúc nào, không được coi thường đối thủ…
Nói xong, Tô Như Thủy vỗ ngựa đi về phía trước, phía sau chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, lập tức có mấy người đi theo sau. Tô Quan phong tuy rằng hơi có chút không cam lòng, nhưng hiển nhiên kiêng nể Tô Như Thủy, đành phải truyền lệnh xuống, đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ.
Tô Như Thủy dẫn hơn chục tướng lĩnh đi về phía doanh trại của Hàn Mạc, từ xa nhìn thấy ở phía trước những ánh lửa nhỏ như ngôi sao, ngay lập tức biết đó là doanh trại của Hàn Mạc.
Mấy người xuống ngựa, đem ngựa buộc bên cạnh cây, rồi mới đi bộ đến một sườn núi, núp ở đó, từ xa quan sát doanh địa.
Chỉ thấy chỗ doanh trại một màu đen xì, tuấn mã như sao hôm, nhiều không đếm xuể, doanh trại luôn luôn truyền đến những tiếng vó ngựa, chỉ có điều rất hiếm khi thấy bóng người qua lại.
– Đại nhân, xem ra bọn họ đều mệt mỏi không đi không nổi nữa.
Bên cạnh có người nói nhỏ:
– Doanh địa không có động tĩnh, chắc chắn đều ngủ say rồi.
Tô Như Thủy không trả lời, chỉ nhìn ra khu rừng bên phải doanh địa.
Mặc dù nhìn không được rõ ràng cho lắm, những cũng lờ mờ thấy, bên những cây lớn, quả có hơn chục cái lều, cũng có một ngọn cờ treo trên đỉnh lều, bay phấp phới trong đêm.
– Đại nhân, Tây Bắc Quân đều mệt mỏi rồi.
Bênh cạnh có người nhỏ giọng nói:
– Chúng ta đột nhiên đánh tới, bọn họ e rằng cũng không kịp lên ngựa. Hơn nữa hiện tại tuyết đọng lại rất dày, sức chiến đấu của chiến mã của bọn họ sẽ yếu kém đi, không triển khai được năng lực chiến đấu.
Tô Như Thủy nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh yên lặng, hơi nhíu mày, sau một lát, mày giãn ra, nắm tay lại rồi nói:
– Sự việc đã như vậy, chúng ta sẽ cho Hàn Mạc nếm thử sự lợi hại của Tô gia chúng ta.
Y và vài người núp sau sườn dốc, lập tức quay lại, đến chỗ buộc ngựa, lập tức lên ngựa trở về đội ngũ, chỉ thấy quân đội đã đi nghỉ.
Tô Như Thủy ngồi trên ngựa, vung tay lên, các tướng sĩ ngay lập tức nghiêm nghị đứng lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Tô Như Thủy trầm giọng ra lệnh:
– Binh phân 3 đội, Trương Mục, Tô Lạc dẫn năm ngàn binh mã tấn công từ bên trái, Tô Quan Phong, Tô Quan Vũ dẫn một vạn hai ngàn binh mã tấn công ở giữa, hai đạo quân của các ngươi, nhất định phải dốc hết sức đánh bại phần lớn binh lực của Tây Bắc Quân, còn lại một nghìn kỵ binh và số nhân mã còn lại, theo bản quan theo bên phải tiến tới, đến thẳng lều trại của Hàn Mạc, cho dù không bắt sống được Hàn Mạc, cũng phải lấy được đầu của hắn, cướp lấy binh phù!
Chúng tướng đồng thanh nói:
– Tuân lệnh.
Tô Như Thủy vẫy tay, trầm giọng nói:
– Xuất kích, trận chiến này… chỉ được phép thắng, không được bại!
