Khi giúp đỡ người khác, với Giang Ninh lại là lựa chọn thứ hai, bản thân cảm thấy mình thật khó chiụ.
“Cô có thể vì mình mà suy nghĩ không?
Long Linh Nhi hít sâu một hơi, như trút được gánh nặng: “Nếu như không phải vì nghĩ cho người khác, thì cũng phải vì Giang Ninh. Cô có thể suy nghĩ cho bản thân mình được không?”
“Cô hãy sống cho chính mình! Không cần sống cho người khác!”
“Cô đừng cứ luôn làm người tốt như vậy có được hay không?”
Cô ta hét lên, vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng, lại có chút bất lực.
Xem ra, cho dù cô ta có tốt đến đâu, chỉ cần ở trước mặt Lâm Vũ Chân, cô ta luôn thiếu thứ gì đó, mà những thứ đó lại là thứ Giang Ninh thích nhất.
“Tôi chỉ muốn là chính mình?
Lâm Vũ Chân thì thào nói: “Giang Ninh nói, tôi chỉ cần là chính mình là được.”
Giang Ninh nói, Giang Ninh nói, mọi chuyện đều là Giang Ninh nói!
Long Linh Nhi đang nắm tóc, cô ta thực sự không biết làm thế nào để giao tiếp với Lâm Vũ Chân.
Một người phụ nữ như vậy, cô ta đã bại bởi một người phụ nữ như: vậy, làm sao cô ta có thể cam tâm?
Xét về bối cảnh, sau lưng cô ta là nhà họ Long, đủ để giết một trăm nhà họ Lâm trong giây lát, về tài năng, nữ thần kinh doanh Bắc Phương, một tay tạo nên tập đoàn Linh Long, nào phải gia đình nhà họ Lâm bé tí teo có thể so sánh.
Xét về vóc dáng và ngoại hình, cô ta thua kém Lâm Vũ Chân hay sao?
Nhưng cô ta vẫn là người thua cuộc!
Giang Ninh quan tâm cô bảng mọi cách có thể, ôm cô vào lòng, cố gắng hết sức để bảo vệ khía cạnh thuần khiết nhất của cô, và anh thậm chí không muốn để người khác biết về cô.
Long Linh Nhi không biết đã khóc bao nhiêu lần vì điều này.
Lúc này, cô ta không thể nhịn được nữa, nắm trên vô lăng bật khóc.
Chỉ khóc mà không nói được lời nào.
Lâm Vũ Chân đột nhiên ngẩn ra có chút không biết phải làm sao.
Cô đến, chỉ là muốn hỏi, Giang Ninh gặp nguy hiểm gì, cô có thể làm gì, cho dù là hy sinh cô, cô cũng nguyện ý.
Nhưng trong tình huống này, cô không thế hỏi.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Dưới tay lái, cô duỗi một tay ra và cầm khăn giấy.
Lâm Vũ Chân giọng nói quan tâm và lo lắng: “Đừng khóc, được rồi.”
Long Linh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn khăn giấy trên tay Lâm Vũ Chân, mím môi, cô ta thực sự có ý muốn tăng tốc độ lên tốc độ cao nhất sau đó nhắm mắt lại…
Nhưng cô ta vẫn không dám.
Lúc này, nhìn vẻ mặt ngây thơ và có chút lo lắng cho cô ta của Lâm Vũ Chân, cô ta dường như đột nhiên nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cô.”
Long Linh Nhi dừng lại, lấy khăn giấy lau nước mắt.