Chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi đứng ở trong hành lang, nhìn qua hắn cười cười.
Thiếu niên anh tuấn này chính là Huyền Thiên, hắn đem trường thương có đầu của Địch Sử Cường ném xuống, thừa dịp ánh mắt của mọi người bị trường thương hấp dẫn, đã đi vào lầu các cao nhất của Địch gia bảo.
– Ngươi là… Thiên thiếu?
Thấy Huyền Thiên chỉ có tu vi Địa giai cảnh thập trọng, đột nhiên thần sắc Địch Vũ Hàn biến đổi.
Địch Vũ Hàn gọi tên của hắn, Huyền Thiên tuyệt không ngoài ý muốn, Địch Sử Cường cùng Vân Quy Hải đều đã đi tới Bình Hồ Đảo, Địch gia sớm biết rõ Huyền Thiên là người từ ngoài Ma Vụ Hải tới, hơn nữa thương lượng tốt đối sách, lấy mạng của Huyền Thiên và đoạt tài vật.
Huyền Thiên khẽ gật đầu, đáp lại thân phận của mình, chậm rãi nói:
– Địch Sử Cường bảo ta nói một câu với ngươi.
Thần sắc Địch Vũ Hàn rất nhanh khôi phục bình thường, tuy Huyền Thiên xuất hiện rất kỳ quái, nhưng dù thế nào cũng chỉ là võ giả Địa giai cảnh, mà Địch Vũ Hàn hắn lại có tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng đỉnh phong.
– Nói cái gì?
Địch Vũ Hàn trấn định hỏi.
– Hắn nói — hắn rất cô độc, muốn ngươi và đám đại trưởng lão Địch gia đi tìm hắn.
Huyền Thiên khẽ cười nói, Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm lập tức ra khỏi vỏ, chém ra một kiếm.
Địch Vũ Hàn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang giống như ánh sáng đánh về phía hắn.
– Làm càn!
Bị một cường giả Địa giai cảnh công kích, Địch Vũ Hàn giận dữ, hắn không thèm đứng dậy, trong tay lúc này xuất hiện bảo thương, là Thiên cấp hạ đẳng bảo khí, đột nhiên đâm về phía trước.
Xôn xao —
Một đạo kiếm cương chói mắt hiện ra, đón lấy kiếm mang của Huyền Thiên, đâm về phía trước.
Một đâm này Địch Vũ Hàn muốn đâm nát kiếm mang của Huyền Thiên, đồng thời muốn đem thân thể Huyền Thiên đâm xuyên qua.
Nhưng mà kết quả lại vượt qua dự kiến của Địch Vũ Hàn thật sâu.
Ba! Âm thanh nghiền nát vang lên, bị phá tan không phải kiếm mang của Huyền Thiên, mà là thương cương của hắn.
Kiếm mang của Huyền Thiên không kiên không phá, thương cương của Địch Vũ Hàn trong nháy mắt bị đánh thành hai nửa, hoàn toàn bạo toái, hóa thành hư vô.
Kiếm quang không chỉ có sắc bén, lực lượng cũng thập phần cường đại.
Bành! Bảo thương trong tay Địch Vũ Hàn bay ra, trực tiếp đâm vào trên vách tường.
Ánh mắt Địch Vũ Hàn không thể tưởng tượng nổi, một đạo hào quang chói mắt bổ trúng thân thể của hắn, lóe lên liền xuyên thấu qua, tiến vào vách tường sau lưng Địch Vũ Hàn.
Thời gian dường như dừng lại, Địch Vũ Hàn còn bảo trì ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, sau đó sinh khí trong ánh mắt đã mất đi, rất nhanh hóa thành ánh mắt căng cứng, máu tươi chậm rãi từ trán, cái mũi, bờ môi, cái cằm, cổ… chảy ra ngoài, hình thành một vết tơ máu dọc.
Vách tường sau lưng Địch Vũ Hàn xuất hiện khe hở tinh tế, vách tường sâu hơn một thước bị đâm xuyên, chính là dấu của kiếm mang.
Huyền Thiên lấy trường thương trên vách tường xuống, lại tháo không gian giới chỉ trong tay Địch Vũ Hàn xuống, thân ảnh biến mất thật nhanh.
– Thái thượng trưởng lão… Thái thượng trưởng lão…
Có cường giả Địa giai cảnh chạy tới, trong âm thanh lộ ra vẻ hoảng sợ. nguồn TruyenFull.vn
Rất nhanh, có một cường giả Địa giai chạy vào hành lang chỗ của Địch Vũ Hàn.
Nhìn thấy hai mắt Địch Vũ Hàn không khí trầm lặng, cùng với một tơ máu dọc, tên cường giả Địa giai cảnh thét lên, tiếng hét của hắn rất to, ánh mắt không tưởng tượng nổi.
– Thái thượng trưởng lão…
Tên này lớn gan đi vào, đi tới bên người Địch Vũ Hàn, nhẹ nhàng đẩy.
Xôn xao —
Máu tươi bắn ra vô số, tung tóe lên người của tên này.
Thân thể Địch Vũ Hàn và cả cái ghế đang ngồi tách ra làm hai, ngả qua hai hướng.
– Ah –! Ah –! Ah —
Tên cường giả này hoảng sợ hét thật lớn.
Trong Ma Vụ Hải, Huyền Thiên một kiếm bổ thuyền lớn Địch gia, tên cường giả này cũng ở trên thuyền, tình hình của Địch Vũ Hàn lúc này giống như chiếc thuyền kia như đúc.
Địch gia xong đời!
Địch Vũ Hàn sau khi chết tám Đại trưởng lão lục tục đã chết dưới kiếm của Huyền Thiên.