“Sao ông đây lại sinh ra thằng ngu như mày nhỉ?”
Trong mắt Lê Triết hừng hực lửa giận, sau khi tát Lê Chí Khuê xong thì xông tới đạp thêm mấy phát.
Lê Chí Khuê không dám đánh trả, chỉ có thể kêu đau: “Bố, bố đánh nhầm rồi! Đánh nhầm rồi! Con gái của thằng khốn kia đánh cháu bố, bố phải đánh nó mới đúng chứ”.
“Mày câm miệng lại cho tao!”
Lê Triết tức điên, tẩn Lê Chí Khuê tơi bời.
Hồi nãy ông ta đã dặn Lê Chí Khuê quỳ xuống đất, xin Dương Thanh tha thứ, nhưng giờ thì hay rồi, chẳng những Lê Chí Khuê không xin lỗi mà còn chửi người ta là đồ khốn nữa cơ.
Mẹ Tiểu Quân còn chửi con gái của Dương Thanh là con ranh, chẳng phải là đang chán sống à?
Dương Thanh khoanh tay, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra, vẫn không nói gì.
Mã Siêu đứng cạnh anh như một tòa tháp sắt.
Một trăm người đàn ông vạm vỡ im lặng đứng xung quanh, chờ đợi mệnh lệnh từ Dương Thanh.
Còn đám đông đang đứng xem thì sững sờ.
Họ không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, họ cứ tưởng sau khi Lê Triết tới đây, chắc chắn Dương Thanh sẽ phải trả giá đắt, nào ngờ bây giờ Dương Thanh vẫn yên ổn đứng đó, còn Lê Chí Khuê thì bị Lê Triết tẩn cho một trận.
Lê Triết cũng rất mạnh tay, trên mặt Lê Chí Khuê nhanh chóng dính đầy máu.
“Cậu Thanh, rất xin lỗi cậu, đều do tôi không biết dạy con!”
Lúc này Lê Triết mới đi đến trước mặt Dương Thanh, hơi khom người, nói bằng giọng cầu khẩn: “Xin cậu Thanh cho con trai tôi một con đường sống!”
Rầm!
Nghe thấy thế, ai cũng kinh ngạc!
Lời Lê Triết nói như tiếng sấm, nổ vang trong đầu Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân.
Họ bỗng cảm thấy mình đang nằm mơ.
Lê Triết là chủ gia tộc họ Lê, bây giờ lại cúi đầu xin lỗi Dương Thanh, còn xin anh cho Lê Chí Khuê một con đường sống nữa.
Cho đến giờ phút này, Lê Chí Khuê mới hiểu được tại sao trong điện thoại, Lê Triết lại bảo gã quỳ xuống xin tha.
Vừa nãy ông ta đánh gã cũng là để tỏ thái độ với Dương Thanh.
Mẹ Tiểu Quân còn hoảng sợ hơn.
Cô ta nghĩ đến việc mình đã tát con gái Dương Thanh, còn chửi cô bé nữa, chỉ muốn khâu miệng lại cho rồi.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông không có tư cách lên tiếng, cứ câm miệng rồi đứng sang bên đi, tôi sẽ đích thân xử lý!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Lê Triết khó coi tới cực điểm, ông ta cắn răng: “Cậu Thanh, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới nguôi giận?”
“Bốp!”
Dương Thanh tát Lê Triết rồi quát: “Tôi bảo ông câm mồm!”
Lần này Lê Triết sợ hết hồn, khi ở nhà họ Trần, Dương Thanh cũng không tức giận đến thế, còn giờ anh tức giận thật rồi.
Cũng có nghĩa là hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Đám đông vây xem đều trợn tròn mắt, có người còn dụi mắt thật mạnh để xem mình có bị hoa mắt không.
Không ngờ chủ gia tộc họ Lê lại bị Dương Thanh tát cho, quan trọng nhất là Lê Triết thực sự không dám nói gì nữa.
“Vụ anh đánh bố vợ tôi cũng dễ tính lắm”.
Dương Thanh bỗng nhìn về phía Lê Chí Khuê: “Ở đây tôi có một trăm anh em, mỗi người sẽ đá anh một phát, nếu anh vẫn sống sót thì xem như anh may!”
“Được rồi, bắt đầu đi!”
Dương Thanh ra lệnh, Mã Siêu lập tức đi về phía mẹ Tiểu Quân.
Còn một trăm người đàn ông vạm vỡ thì bao vây Lê Chí Khuê lại.
– —————————.