Trong phòng làm việc của Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết lấy xe mô hình trên giá sách xuống, nghĩ đến con trai cô nhìn thấy sẽ rất vui vẻ, cô liên không nhịn được vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Khiết lại reo lên.
Tô Khiết ngẩn người một chút, cô vốn tưởng rằng lại là cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần, nên không nghĩ nhiều, nhanh chóng câm điện thoại trên bàn lên.
Chỉ là, sau khi nhấc điện thoại lên mới phát hiện, không phải Nguyễn Hạo Thần gọi đến, mà là của ông cụ Nguyễn.
Tô Khiết suy nghĩ một chút, sau đó nhận điện thoại: ‘Alo.”
Giọng điệu khách sao mang theo sự xa cách.
“Chuyện của người phụ nữ họ Mộng đó, cô biết là được rồi, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả người nhà họ Tô.” Ông cụ Nguyễn nói một lèo như vậy làm Tô Khiết ngây ra.
Tô Khiết khẽ cau mày, chuyện của người phụ nữ họ Mộng? Có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ họ Mộng? Những gì Tô Khiết có thể nghĩ đến lúc này là Mộng Nhược Đình có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng chuyện ông cụ Nguyễn nói là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến ông cụ Nguyễn đặc biệt gọi đến dặn dò cô?
Tô Khiết nghĩ đến chuyện mà ông cụ Nguyễn đã nói lúc trước, mấy ngày trước, ông chuyển cổ phần của Nguyễn Thị ở trong tay ông cho người khác, lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến Mộng Nhược Đình, sau đó, cô lại cảm thấy không phải là Mộng Nhược Đình.
Nhưng bây giờ, ông cụ Nguyễn đặc biệt gọi điện thoại cho cô nói vê người phụ nữ họ Mộng đó? Vậy thì, có vẻ như chỉ có khả năng là Mộng Nhược Đình thôi.
“Vâng, con biết rồi.” Tô Khiết thấp giọng đáp, đương nhiên cô không thể nói cho người khác biết chuyện của Mộng Nhược Đình, thật ra, những chuyện riêng tư của Nguyễn Hạo Thần cô sẽ không đi nhiêu chuyện, huống hồ cô cũng không biết nhiều chuyện về Mộng Nhược Đình.
“Vậy được rồi.” Ông cụ Nguyễn trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tô Khiết khẽ cau mày, ông cụ này thật có chút quái lạ.