“Bái kiến sư tổ…”
Ở góc hành lang, một người đàn ông lấy điện thoại ra.
“Kết quả như thế nào rồi. Ai thắng?” Một giọng nói khàn khàn mà nghiêm túc vang lên trong điện thoại.
“Mạnh Châu không đấu với thần y Lâm!”
“Sao thế? Thần y Lâm đang kéo dài thời gian sao?” Giọng nói trong điện thoại có vẻ khá khó chịu.
“Không phải…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này … Mạnh Châu … đã bái thân y Lâm làm sư phụ.”
“Cái gì?”
Giọng nói bên kia điện thoại tăng thêm một quãng tám.
Tin tức Mạnh Châu bái sư lan truyền rất nhanh, chắn động toàn bộ giới y học cỏ truyền.
Mặc dù người bình thường không biết Mạnh Châu, nhưng những người trong giới từng tiếp xúc với ông ta, tất cả bọn họ đều biết Mạnh Châu là ai.
Nhà họ Mạnh là một thế gia y dược, mà Mạnh Châu là bác sĩ đứng đầu nhà họ Mạnh. Trong giới y học cổ truyền ở Yến Kinh, ông ta là người có tiếng tăm lừng lẫy.
Một người như vậy lại trở thành đồ đệ của thần y Lâm…
Thật không thẻ tin được, rất nhiều người đều bị sóc.
Đương nhiên, nhà họ Mạnh và nhà họ Tư Mã bị sốc nhiều nhất.
Đặc biệt là nhà họ Mạnh, làm sao bọn họ có thể ngờ được người mà bọn họ cử đi lại trở thành người của kẻ địch chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chứ…
Tư Mã Tàng vô cùng tức giận, ông ta gọi điện cho gia chủ nhà họ Mạnh.
“Các người làm gì thế hả?” Tư Mã Tàng giận dữ hỏi.
“Gia chủ Tư Mã, chúng tôi cũng không biết gì cả. Chúng tôi đang liên lạc với Mạnh Châu.” Gia chủ nhà họ Mạnh khóc không ra nước mắt.
“Tôi hy vọng đây là kế hoạch tốt nhất của nhà họ Mạnh các người. Nếu không thể diện của chúng tôi sẽ bị nhà họ Mạnh các người làm mát hết. Bây giò có biết bao nhiêu người đang cười nhạo chúng tôi. Mau kêu Mạnh Châu trở về cho tôi. Nếu như chuyện này còn ầm ï nữa thì tôi sẽ giải quyết nhà họ Mạnh đầu tiên đáy!”
Nói xong, Tư Mã Tàng ngắt điện thoại.
Gia chủ Mạnh đặt điện thoại xuống, quay đầu hét lên: “Lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Châu, bảo ông ta lập tức lăn về!”