Oa một tiếng, Dương Khai phun ra một ngụm máu màu đen sẫm, chân nguyên phát ra bên ngoài cấp tốc thu hồi, nhanh chóng đứng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn ra bốn phía. Tới khi nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của An Linh Nhi cùng Câu Xích mới thở dốc một tiếng, thần thức cảnh giác dần dần thu nạp.
Chậm rãi ngồi xuống mặt đất, Dương Khai điều tức tim và hô hấp trong đầu xẹt qua từng màn cảnh tượng trước khi hôn mệ, rất nhanh liền hiểu rõ tình trạng hiện giờ.
Thân thể không có dị thường, nhưng trong thức hải lại vô cùng đau đớn, không kìm nổi được, Dương Khai rên rỉ một tiếng, ôm đầu, thân hình run rẩy, co giật lên từng đợt.
Phải mất một đoạn thời gian mới dần dần vững vàng, nhưng cảm giác đau đớn trong đầu chưa giảm chút nào.
– Đây là nơi nào?
Dương Khai ngẩng đầu, thấp giọng hỏi, khuôn mặt vì chịu đau mà trở nên dữ tợn vặn vẹo, hình dung đáng sợ.
– Ma cương sa mạc.
Câu Xích ngơ ngác một chút, nhanh chóng đáp lại, sau đó lập tức ngắt lời hỏi:
– Dương lão đệ, ngươi bây giờ… sống hay chết?
Dương Khai giương mắt lên, uể oải nhìn y một cái:
– Ngươi nói xem?
– Ha ha!
Câu Xích cười to:
– Ta biết ngay là ngươi không dễ dàng chết như thế mà.
– Vừa rồi ai nói hắn hết thuốc chưa?
An Linh Nhi u lãnh nhìn y một cái.
Câu Xích sắc mặt ngượng ngùng, không lên tiếng.
– Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?
An Linh Nhi chuyển sang nhìn Dương Khai, khẩn trương hỏi han.
– Cảm thụ không được tốt cho lắm.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, toàn thân thần hồn đều không ngừng rung chuyển, vô cùng không ổn định.
– Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi,
Dương Khai khẽ vuốt cằm, cũng không nói gì nữa, khoanh chân ngồi dưới đất, thần hồn linh thể trốn vào trong thức hải, cẩn thận kiểm tra.
Toàn bộ thức hải một mảnh tiêu điều, hải thủy vốn cất giữ hỏa diễm giờ đã khô cạn, đây là dấu hiện thần thức lực lượng cạn kiệt quá độ.
Trong thế giới thức hải cũng rất hỗn loạn, khi htif cuồng phong đột khởi, khi thì sấm sét vang dội, dường như đã tới cực hạn, lập tức hổng mất.
Nguyên nhân tạo thành việc, Dương Khai chắc chắn là vì nguyên nhân hắn mang Thần thụ cất vào không gian Hắc thư.
Hắn vốn không nghĩ là chỉ làm như thế đã làm cho bản thân mình suýt nữa thì tiến vào Quỷ môn quan, suýt nữa thì vứt bỏ tính mạng.
Trước kia những thứ được để trong không gian Hắc thư đều rất nhỏ, nhiền lắm cũng chỉ chiếm một phần trăm so với Thần Thụ mà thôi, cho nên mặc dù hao phí lực lượng thần thức, cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Nhưng lúc này đây, lực lượng thần thức của Dương Khai bị hao hết, mới đưa Thần thụ bỏ vào không gian Hắc thư, cả người trong phút chốc đã hư thoát.
Thần thụ dù sao cũng không thể đánh đồng với những thứ trước kia bỏ vào đó được, không những thể tích lớn, hơn nữa còn tràn ngập những năng lượng khó có thể tưởng tượng được. Cái giá phải trả như thế cũng là hợp lý.
Nhưng mà, đáng giá!
Có thể mang đi Thần thụ, Dương Khai cảm thấy cho dù là trả giá thảm hại hơn cũng đáng, cứ như thế, hắn liền không cần lo lắng mình không thực hiện được hứa hẹn cùng thần thụ.
Dương Khai vẫn là người giữ chữ tín.
Hao tổn lực lượng thần thức có thể tu luyện để bổ sung lại, có Lục Thải Ôn Thần Liên phụ trợ, không mất thời gian bao lâu thì lực lượng thần thức sẽ lại khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất.
Hơn nữa trong sự kiện lần này, Lục Thải Ôn Thần Liên cũng có tác dụng không thể phủ định được, nếu không có nó duy trì cho Dương Khai thần hồn bất diệt, chỉ sợ thật sự Dương Khai đã chết rồi.
Nghĩ tới đây, Dương Khai cảm thấy may mắn.
Thần hồn linh thể chậm rãi rời khỏi thức hải, lại đi vào không gian của Hắc thư. Mới vừa tiến vòa, Dương Khai liền bị toàn cảnh kim quang chói rọi làm cho phải mắt tịt mắt lại.
Thần thụ iheenj giờ đang dừng chân ở đây, rễ cây và cành lá giống như hoàng kim, tản ra hào quang sáng ngời, chiếu sáng không gian Hắc thư tới xanh vàng rực rỡ.
Hơn nữa trong cơ thể nó phát ra hơi thở nóng rực, khiến cho sự đau đớn của Dương Khai giảm bớt nhiều, ấm áp thoải mái.
Dường như cảm nhận thấy Dương Khai tới, Thần thụ cành lá vũ động, trên vị trí tâm thụ truyền ra từng đợt thần niệm kêu gọi,
Dương Khai khẻ mỉm cười, thần hồn linh thể vọt vào trong lòng thần thụ, thần hồn quẩn quanh lại.
Nó hẳn là cũng biết giờ phút này Dương Khai rất suy yếu, cũng không giống như trước đó dắt thần hồn Dương Khai nơi nơi du đãng, mà thật cẩn thận bao bộc lấy Dương Khai.
Ngay sau đó, từng cỗ năng lượng cường đại từ thần hồn của nó rót vào, nhanh chóng bổ sung lực lượng khô cạn của Dương Khai.
Dương Khai liên tục vui mừng, cũng không có ý ngăn cản, vô cùng thích thú đứng ở đó, tùy ý Thần thụ thi triển thủ đoạn của mình.
Tuy chỉ một canh giờ, Dương Khai đã thay đổi bộ dáng suy yếu lúc trước, trở nên tinh thần chấn hưng, thức hải khô cạn cũng một lần nữa lại khôi phục trạng thái tràn đầy lúc trước.
Đủ loại ám thương đều khôi phục.
Kết nối một hồi với Thần thụ, báo cho nó khả năng trong thời gian ngắn nó phải tạm thời dừng lại trong mảnh không gian này. Sau khi nó đáp lại, Dương Khai liền rời đi, nhưng cũng cam đoan, chỉ cần rảnh sẽ đi vào chơi cùng nó.
Thần thụ lưu luyến không rời, nhưng cũng không ngăn trở.
Lần nữa mở mắt ra, hắc ám đã thối lui, ngày mới lại bắt đầu.
Nhíu mày trầm tư một chút, Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi. Xem chừng trước khi mình thới Nhập Thánh cảnh mà muốn mang Thần thụ ra khỏi không gian Hắc thư là rất nguy hiểm, chỉ có tới Nhập Thánh cảnh mới có thể không tổn hao lông tóc mà làm được điều này.
Nhưng mà hắn cũng không vội, hiện giờ đang ở Ma biên cương, cho dù là thả Thần thụ ra thì cũng không có chỗ để đặt.
Phải tìm cho nó một địa phương tốt một chút mới được, Tú Phong của Thiên Tiêu tông chính là một địa phương thật tốt.
Nhìn thất Dương Khai lại mở mắt, Câu Xích cùng An Linh Nhi chú ý hắn cả đêm thần sắc cũng trầm tĩnh lại.
– Lão đệ, sao ta thấy hình như ngươi phút chốc đã khôi phục rồi?
Câu Xích cảm thấy tò mò, hơn một canh giờ trước Dương Khai còn mang bộ dạng nửa sống nửa chết, cho dù là có năng lực khôi phục mau đến mấy cũng không thể nào vậy được. Hơn nữa Câu Xích còn không thấy hắn dùng đan dược gì.
Thật sự là kỳ quái!