Ôn Mạc Ngôn mồ hôi đầm đìa, mồ hôi che hết cả mắt, anh phải cố gắng lắm mới nhìn được ai là người vừa đến.
“AnhGia Huy, anh… anh đến rồi sao, mau giúp em.”
HứaGia Huy đỡ Hứa Minh Tâm lên xe. Không ngờ đến khi liếc nhìn vào ngõ lại nhìn thấy Bạch Thư Hân.
Anh không ngờ Ôn Mạc Ngôn cũng đây, hơn nữa lại còn bị đánh không nhẹ.
“Sao cậu lại biến thành như vậy?”
Cố Gia Huy cau chặt mày, giọng nói có hơi lạnh lùng.
“Bị… bị ba người bọn họ đánh, em đau quá.”
Ôn Mạc Ngôn không ngừng kêu đau.
“Không biết đánh lại còn thể hiện, cũng may tôi đến kịp, cậu không sao chứ? “
“Em… em không sao, ba tên lưu manh kia định bắt nạt Bạch Thư Hân.”
“Hả?”
Cố Gia Huy nhướn mày, không nhanh không chậm nâng cao giọng nói trầm ấm của mình lên, như muốn bóp chặt hô hấp của người khác.
Cố Gia Huy cởi áo khoác ngoài, cởi nút tay áo rồi xắn tay áo lên.
Anh bình tĩnh chỉnh sửa lại chúng rồi nói: “Các anh định từng người lên một hay cả ba người cùng lên một lúc.”
Câu nói này… có vẻ rất quen.
Ba người bọn chúng nhìn nhau rồi cùng đánh giá thân hình của Cố Gia Huy.
Cho dù trông có vẻ mạnh mẽ hơn tên nhóc vừa rồi nhưng cũng chỉ được tính là cơ bắp phát triển.
Ba người bọn chúng đều là huấn luyện viên Taekwondo, chẳng lẽ lại bị một người đánh bại sao?
Bọn chúng không hề lôi thôi dài dòng, định đánh nhanh thắng nhanh.