“Vẫn, vẫn còn xem nữa à?”
Diêu Hàng muốn từ chối, nhưng sợ làm mất lòng Giang Nghĩa và làm hỏng việc kinh doanh.
Không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tiếp tục đi theo Giang Nghĩa.
Trong nửa giờ tiếp theo, Giang Nghĩa chơi vui ngất trời, nào là quạt của Đường Bá Hổ, câu đối của Trịnh Bản Kiều, chiếu của Đỗ Phủ, ấn ngọc của Chu Lệ, thứ gì “tốt” là mua.
Mà còn, không mua hàng chuẩn mà chỉ mua loại đắt tiền.
Sáu bảy tỷ là nhỏ rồi, mấy món sau vừa mua toàn là sáu bảy chục tỷ!
Diêu Hàng vừa chịu đựng cơn đau đầu vừa giúp Giang Nghĩa thanh toán, trong lòng thầm mắng: Đồ khốn nạn ông đây sẽ chờ, một khi có cơ hội, tao sẽ cướp hết tài sản mấy ngàn tỷ của mày! Số tiền tao trả hôm nay coi như là khoản đầu tư trả trước của tao!
Đợt mua sắm này Giang Nghĩa mua sắm cực vui vẻ.
Diêu Hàng lại vô cùng đau lòng.
Cuối cùng, sau khi trời tối hẳn, Giang Nghĩa ném mọi thứ ra đường và nói một câu khiến người ta vô cùng đau lòng với Diêu Hàng trước mặt mọi người.
“Diêu Hàng, xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không thể làm bạn.”
Diêu Hàng, người vốn đã rơi vào trạng thái buồn bã và tuyệt vọng, sau khi nghe những lời của Giang Nghĩa thì hoàn toàn sững sờ.
Ý gì?
Dẫn tôi đi chè chén no say, mua sắm đủ thứ, sau khi tiêu một mớ tiền của tôi thì nói chúng ta không hợp? Xem tôi như thằng ngu à, đang giỡn phải không?
Anh ta vẫn giữ thái độ khá thân thiện như cũ, gượng cười hỏi: “Anh Giang, anh nói vậy là có ý gì?”
Giang Nghĩa ngượng ngùng nói: “Haizz, mặc dù anh làm người khá hào phóng, nhưng tôi phát hiện anh không có chút hứng thú nào với nghệ thuật, cả buổi tối anh không phát biểu bất cứ suy nghĩ gì về nghệ thuật. Xin lỗi, tôi sẽ không kết bạn với những người không có tế bào nghệ thuật. Chúng ta hãy dừng lại ở đây.”
“Từ nay, xin đừng đi theo tôi nữa, tạm biệt.”