Băng Long tu vi Phá Hư Cảnh!
Trên lý thuyết, con Băng Long này là vô địch, bởi vì nó vốn do trận pháp ngưng tụ thành, chỉ cần trận pháp vẫn còn, nó sẽ không chết, vậy dĩ nhiên vô địch rồi. Có điều, cũng chính bởi vì nó là do trận pháp ngưng tụ thành, chỉ cần trận pháp vỡ, nó tự nhiên sẽ tiêu tan, vẫn có nhược điểm.
Trận pháp dễ phá sao?
Lăng Hàn để Hách Liên Tầm Tuyết toàn lực ra tay công kích mắt trận, nhưng hắn thì khống chế Băng Long không công kích Hách Liên Tầm Tuyết.
Ầm!
Hách Liên Tầm Tuyết ra tay, cực kỳ đáng sợ.
Hiện tại tu vi của nàng đã tăng lên tới Thiên Nhân Cảnh đỉnh cao, chỉ là bước cuối cùng kia quá khó vượt qua, làm cho nàng chậm chạp không cách nào đột phá. Bước đi này có khả năng cần hai ba năm, cũng có khả năng phải ba mươi, năm mươi năm, ba trăm, năm trăm năm, thậm chí cả đời cũng không cách nào đột phá.
Phá Hư Cảnh và Thiên Nhân Cảnh là bản chất khác nhau, tuyệt đối không phải thời gian dài liền có thể vượt tới.
Dù như vậy, công kích của Hách Liên Tầm Tuyết vẫn cực kỳ ác liệt, một chiêu ra, tựa hồ có thể san bằng toàn bộ hoàng cung. Đây cũng không phải không thể, Phá Hư Cảnh có thể đánh rơi ngôi sao trên trời, Thiên Nhân Cảnh san bằng một hoàng cung lại có chuyện gì ngạc nhiên?
Oanh, đòn đánh này nện lên trận pháp, nhất thời oanh lui toàn bộ đại trận ra gần trăm trượng, nhưng 108 mắt trận vẫn duy trì như cũ, Băng Long cũng còn, nằm ở phía sau Lăng Hàn, tỏa ra hàn ý đáng sợ.
– Một đòn toàn lực của ta, là không cách nào phá hỏng trận pháp này!
Hách Liên Tầm Tuyết khiếp sợ, phải biết nàng là nguyên lực, thể thuật song tu, lại thêm bản thân yêu nghiệt, tuy vẫn không đủ để đánh vỡ bình phong Phá Hư Cảnh, nhưng đã tiếp cận tầng thứ này vô hạn.
Quá kinh người.
Lăng Hàn cũng rất hài lòng, trận pháp cấp mười chính là trận pháp cấp mười, dù mặc cho một Thiên Nhân Cảnh oanh kích cũng không hư.
– Để bổn cô nương đến!
Dực Song Song xuất hiện, một bộ nóng lòng muốn thử.
– Ngươi sao?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút.
– Chúng ta lên trời cao đi, ta sợ ngươi không khống chế được, sẽ phá huỷ cả hoàng cung, phải biết Đồ Đằng của ta vừa hình thành a!
Ở phía trên hoàng cung, có một toà hư ảnh Hắc Tháp, rất nhạt, đúng là Đồ Đằng của Đại Lăng Triều, nhưng hiện tại vừa hình thành, theo lời giải thích của Dực Song Song, sau khi ngưng tụ lực lượng dân tâm, cái này có thể hóa thành thực hình, vĩnh viễn bảo vệ một quốc gia.
Quốc còn tháp tại, quốc vong tháp biến!
Hai người thăng thiên, Lăng Hàn vẫn khống chế Băng Long bất động, tùy ý Dực Song Song công kích, cái này chủ yếu là nhìn phòng ngự cực hạn của trận pháp.
– Đòn thứ nhất, sức chiến đấu Phá Hư một tinh.
Dực Song Song cũng rất phối hợp, vung chưởng vỗ tới trận pháp, uy lực vô thượng, nếu không có Băng Long che ở trước mặt Lăng Hàn, hắn căn bản không thể ở cự ly gần quan chiến.
Phá Hư Cảnh quá mạnh, để hắn mơ hồ có loại lo lắng, là hiện tại sử dụng Hắc Tháp rót lực, hắn có thể đạt đến sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh sao?
Ầm!
Một chưởng vỗ qua, đại trận bị đánh bay ra mấy trăm trượng, nhưng vẫn yên lành, Băng Long vẫn còn.
– Đòn thứ hai, Phá Hư hai tinh.
…
– Đòn thứ ba, Phá Hư ba tinh.
…
Cho đến kích thứ năm, đại trận này rốt cục tán loạn, chịu đựng không được sức chiến đấu của Phá Hư năm tinh, 108 mắt trận múa tung khắp nơi.
Đây chính là cực hạn.
Lăng Hàn thu mắt trận lại, bày trận lần nữa nói:
– Vậy bây giờ thử xem tình huống Băng Long còn, có thể đạt đến Phá Hư bao nhiêu tinh.
—————