– Truyền lệnh của ta, mở trống cửa bắc, bổn soái muốn đích thân nổi trống đốc chiến, thề đem người Khiết Đan chém tận giết tuyệt!
– Tuân lệnh!
Quách Tri Vận nhanh chóng chạy xuống cổng lầu đi truyền đạt quân lệnh của Tần Tiêu.
Thân thể Tần Ảnh run lên, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, há miệng thở dốc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ âu sầu muốn nói lại thôi.
Tần Tiêu dùng khóe mắt nhìn hắn, lại nhìn thẳng về phía trước nặng trĩu nói:
– Đây là chiến tranh. Tần Ảnh, ngươi có biết tại sao ngươi biến thành một hoàng tộc Khiết Đan lưu lạc nơi tha hương, thê tử bị người giết hại hay không? Đó là bởi vì ngươi không đủ độc ác. Đứng ở góc độ nguyên soái Đại Đường như ta, trước mắt chỉ có toàn tiêm bốn vạn người Khiết Đan mới có thể thắng lợi, mưu cầu hòa bình thời gian dài hơn nữa. Chiến tranh và hòa bình, ngươi biết sao?
Tần Ảnh đờ đẫn nhìn chiến trường phía trước, thì thào nói:
– Chiến tranh cùng hòa bình…chiến tranh chẳng lẽ là vì hòa bình sao?
– Được rồi, chiến tranh – chính là vì hòa bình.
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng mà vắng vẻ:
– Đem kẻ khơi dậy chiến tranh đánh thảm, đánh đau, đánh tới vạn kiếp bất phục mới có thể nghênh đón hòa bình. Một mặt nuông chiều cùng khoan dung sẽ chỉ là một ít kẻ có thiên tính tham lam cùng tàn nhẫn sẽ càng thêm sùng bái vũ lực mù quáng. Hiện tại ta muốn nói cho bọn hắn biết, Đại Đường muốn hòa bình, nhưng cũng tuyệt không buông tha việc dùng vũ lực đến bảo vệ nó. Đồng thời ở trên chiến trường chúng ta cũng không sợ hãi bất luận kẻ nào!
Thân hình Tần Ảnh không tự chủ được phát run lên. Hắn cảm giác lời nói của Tần Tiêu còn rét lạnh hơn cả gió bắc phong tuyết từ bên ngoài thổi tới. Đây không chỉ là tiếng lòng của một nguyên soái cùng tướng quân, còn là tuyên ngôn đại khí hùng hồn của một cường quốc.
– Cùng Đường là địch thật là một việc vô cùng ngu xuẩn!
Tần Ảnh lẩm bẩm nói:
– Khiết Đan phụ thuộc vào người Đột Quyết cực kỳ hiếu chiến, rốt cục đã tự chiêu tới tai họa ngập đầu. Ta…ta là hậu nhân của Đại Hạ thị, lại không thể làm được chuyện gì!
Tần Tiêu quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, trầm tư một lúc lâu, nói:
– Ngươi không nói ta cơ hồ đã quên. Ngươi còn có cái tên, Đại Hạ Đốt Tòng Ly cùng Lý Vi Ấn. Tổ tiên của ngươi từng là quận vương Đại Đường được Thái Tông hoàng đế khâm phong. Tuy rằng phụ thân Lý Tận Trung của ngươi phản Đường, nhưng việc này vô can với ngươi, khi đó ngươi đã bị Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu đuổi giết ra ngoài.
Trên mặt Tần Ảnh tràn đầy vẻ bi thương cùng thần sắc bất đắc dĩ:
– Vậy thì thế nào? Hiện tại tôi chỉ là một người Khiết Đan mắc nạn, còn không bằng một dân chúng Đại Đường.
Tần Tiêu nháy mắt, lại đi xuống cổng thành:
– Đi thôi, đã tới thời điểm nên đi thu thập cừu nhân Lý Thất Hoạt cùng Khả Đột Vu của ngươi rồi.
Cửa bắc U Châu, một đại quân trống khổng lồ đã được chuyên chở trên xe đẩy đi ra.
Trên đại chiến trường đã máu nhuộm đầy đất thây ngang khắp đồng. Trên chiến trường rộng lớn thảm thiết, tên bay như mưa, đao thương như gió. Vạn mã chạy chồm va chạm khắp nơi, thi thể hài cốt rơi rụng tràn đất.
Tần Tiêu cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, mắt thấy tình hình như vậy, cho dù trong lòng lãnh khốc bình tĩnh thế nào cũng nhảy dựng lên thình thịch, nhiệt huyết trong thời khắc này nháy mắt sôi trào!
Biên cương, chiến trường, tính mạng thật nhiều nam nhi giống như sao băng, vĩnh hận không ngày quay về!
Bọn họ dùng máu tươi cùng sinh mạng viết lên một ca khúc trấn hồn dân tộc. Lúc này há có thể vô khúc! Bây giờ, há có thể vô ca!
Tần Tiêu đem phượng sĩ lưu kim đang ném cho tiểu tốt bên cạnh, quát lớn:
– Lấy trống chùy!
Hắn cầm lấy trống chùy lớn như cánh tay, bước lên trên xe trống, lớn tiếng nói: