Trình Ngự Cảnh nghe ra sát ý trong lời của Vân Quy Hải cùng Địch Sử Cường, vội la lên.
– Ha ha ha ha…
Vân Quy Hải cười to một tiếng, nói:
– Gia tộc nhất phẩm? Chỉ bằng Trình gia ở địa phương nhỏ bé này còn có thể quen biết gia tộc nhất phẩm? Ha ha ha ha… Quả thực là ăn nói bậy bạ, Trình Ngự Cảnh, ngươi dám nói chuyện thay cho nghịch dân này nữa, đừng trách Phong Vân Đảo ta không khách khí với Trình gia.
Huyền Thiên ngược lại ngoài ý muốn nhìn qua Trình Ngự Cảnh, Huyền gia tại Thần Châu đại địa đúng là có bối cảnh phi tường lớn, nhưng cũng không phải gia tộc nhất phẩm, là nhị phẩm.
Vân Quy Hải ngưng cười, ánh mắt nhìn thẳng Huyền Thiên, âm thanh lạnh lùng nói:
– Huyền Thiên, ngươi có thể nghĩ kỹ, lựa chọn thế nào?
– Tốt nhất là lựa chọn làm nghịch dân, Địch gia chúng ta phi thường muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, hắc hắc…
Địch Sử Cường cười lạnh.
BOANG… —
Huyền Thiên đem Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm rút ra vỏ, nhìn Vân Quy Hải, Địch Sử Cường, nói:
– Ta có lựa chọn, đạp phá Địch gia, dẹp yên Phong Vân Đảo!
Âm thanh rất nhỏ, nhưng rơi vào tai mọi người không khác gì sấm dậy đất bằng, đột nhiên rung động mạnh, đồng tử phóng đại sắc mặt bắn ra hào quang không tưởng tượng nổi.
Đạp phá Địch gia, dẹp yên Phong Vân Đảo!
Đây là vùng biển Phong Vân Đảo, rất nhiều gia tộc có ý nghĩ này trong lòng, nhưng mà những lời này chỉ có thể lặng lẽ nói trong lòng mà thôi, lại không có người nào dám nói ra.
Nói ra như vậy thì chính là sinh tử đại địch với Phong Vân Đảo cùng Địch gia, quả thực là hành vi muốn chết.
Không nói võ giả Trình gia, mà ngay cả Vân Quy Hải cùng Địch Sử Cường đều thất kinh, khiếp sợ xong thì tức giận, dám công nhiên nói như vậy, với hai người mà nói là đại nghịch bất đạo, giết chết Huyền Thiên một vạn lần cũng không hả giận bọn chúng.
Trong tràng chỉ có Trình Ngự Cảnh một người biểu hiện bất đồng, thần sắc đồng dạng là khiếp sợ, nhưng khiếp sợ lại không phải là lời của Huyền Thiên, mà là kiếm trong tay Huyền Thiên.
Âm thanh của hắn yếu ớt như muỗi kêu.
– Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm?
Âm thanh phi thường nhỏ, nhưng Huyền Thiên giờ phút này lại nghe được rõ ràng, thời điểm này hắn cũng khiếp sợ, tại sao Trình Ngự Cảnh lại biết được.
Trình Ngự Cảnh có thể nhận ra Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm? Chuyện này làm cho nội tâm Huyền Thiên ăn cả kinh, thầm nghĩ: giải quyết xong hai lão thất phu này, nhất định phải hảo hảo hỏi một chút.
Vân Quy Hải nhìn quaHuyền Thiên với ánh mắt tràn ngập lửa giận, lúc này ánh mắt của hắn nhìn qua Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm trong tay Huyền Thiên, lại chấn động:
– Đây là một thanh Thiên cấp thượng phẩm bảo kiếm, người có tu vi Địa giai cảnh lại mang Thiên cấp thần binh, ngươi nhất định là tặng bảo cho Phong Vân Đảo rồi, ha ha ha… Địch Sử Cường, bắt hắn lại cho ta.
Địch Sử Cường tu vị là Địa giai cảnh đỉnh phong cực hạn, đã đạt tới nửa bước Thiên giai, trong chín đại trưởng lão của Địch gia đứng hàng thứ ba, thực lực mạnh, dưới Thiên giai vô địch.
Bàn tay của hắn nhấc lên, một cây trường thương hiện ra, là một kiện địa cấp thượng phẩm bảo khí.
Huyền Thiên cũng chú ý thì ra trong tay của Địch Sử Cường cũng mang không gian giới chỉ.
Huyền Thiên nhìn qua trên tay Vân Quy Hải, Trình Ngự Cảnh, phát hiện trong tay hai người đều có không gian giới chỉ, xem ra tại Ma Vụ Hải thì nó không tính là bảo vật hiếm thấy.
Thấy Địch Sử Cường xuất bảo thương, võ giả trên thuyền Trình gia sắc mặt hoảng hốt, vội vàng rời thuyền, tránh lên bờ.
– Thiên thiếu…
Trình Kim Các còn muốn khuyên nhiều cái gì đó, Huyền Thiên khoát tay ngừng, nói:
– Bảo người Trình gia tránh xa một chút, miễn cho ngộ thương người một nhà.
Trình Kim Các biết rõ nhiều lời vô ích, gật gật đầu, cũng rời thuyền đi, vung tay lên:
– Lui ra phía sau… Đều lui ra phía sau, đằng sau đều lui đi, tránh ra thật xa.
Kiếm mang Huyền Thiên đáng sợ đến cỡ nào, Trình Kim Các đã tận mắt thấy qua, một hai trăm mét không tính là khoảng cách.