Lòng thầm nói cái tên này có phải là não bị úng nước rồi không? Hay những người giàu như họ thích phung phí tiền bạc như thế này?
Lúc này, Giang Nghĩa mới hỏi: “Anh Diêu, trông dáng vẻ của anh có vẻ rất bối rối, hay là thôi để tôi trả tiền bữa ăn này?”
“Không không không, sao vậy được?”
Đương nhiên là không rồi!
Nếu để Giang Nghĩa thanh toán, thì còn kết bạn kiểu gì được nữa, mối quan hệ với Giang Nghĩa sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, thì làm sao tìm được cơ hội ra tay nữa?
Để tiếp tục củng cố “mối quan hệ hữu nghị” giữa mình và Giang Nghĩa, anh ta không còn cách nào khác là phùng má giả làm người mập.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn người phục vụ, không cam lòng lấy thẻ ngân hàng ra.
“Quẹt thẻ!”
“Vâng ạ, hân hạnh được phục vụ ngài.”
Tay của người phục vụ cũng rất nhanh, cầm lấy thẻ ngân hàng, sau khi quẹt thẻ nói: “Vui lòng nhập mật khẩu.”
Diêu Hàng tay run run nhập mật khẩu, vừa nhập vừa chửi mát trong lòng.
Mà lúc này Giang Nghĩa đang uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, dường như mọi chuyện không liên quan gì đến anh, Tân Uẩn ngồi ở bên cạnh nhìn mà hoang mang, theo lẽ thường thì kết bạn mới không phải là nên hoà hợp với nhau ư?
Tại sao Giang Nghĩa lại cố tình hố người ta?
Hay Giang Nghĩa đang thử người ta?
Tân Uẩn trong lòng đầy nghi ngờ, cô là người trong sáng và tốt bụng, không hề nhìn ra ác ý của Diêu Hàng, cô ấy còn ngây thơ nghĩ rằng Diêu Hàng là một người nhiệt tình, hiếu khách.
Sau khi thanh toán xong, Diêu Hàng cố nở nụ cười.