Âm thanh truyền đến tai đám người Mạnh Châu đang đi đến.
Mạnh Châu cau mày, vẻ mặt không vui.
“Mẹ kiếp. Đám người này nhất định bị thần y Lâm lừa gạt!”
“Không đến mức lừa gạt, chẳng qua chỉ là một số bệnh vặt thông thường, cho nên thần y Lâm mới khám được thôi.”
Đám đồ đệ bàn tán sôi nồi.
“Hừ, đi vào trước đi!” Mạnh Châu không phục, lạnh lùng hừ một tiếng, đi thật nhanh vào trong tòa nhà.
Nhưng mà, vừa bước vào tòa nhà, Mạnh Châu đã bị choáng.
Lúc này, bên trong tòa nhà, vô cùng yên tĩnh.
Đúng vậy, vô cùng yên tĩnh!
Rõ ràng bên trong phòng có rất nhiều người, nhưng … tất cả mọi người đều im lặng một cách kỳ lạ.
Không có ai làm tranh cãi, không có ai làm ồn.
Lúc này, Lâm Dương đang duỗi hai tay bắt mạch cho bệnh nhân.
Nhưng anh không bắt mạch cho một bệnh nhân mà bắt mạch cho hai bệnh nhân cùng một lúc!
Cảnh tượng này thật chắn động làm sao!
“Song Long Chỉ Pháp?” Mạnh Châu nghẹn ngào.
“Sự phụ, ông đang nói gì thế?”
Học trò đứng bên cạnh thắc mắc hỏi.
“Mạch tượng ổn định, nhưng dương mạch nóng, đại xung không dài, tiểu dục có hư, ắt là vấn đề của bệnh tim bẩm sinh! Thang thuốc này nấu ba chén nước sắc thành một chén, mỗi ngày một lần, kiên trì uống trong một trăm ngày thì có thể chữa khỏi. Còn đối với anh, đó là bệnh về xương, phải bắt đầu nắn chỉnh lại xương… “
Lâm Dương nói với từng bệnh nhân về các triệu chứng và phương pháp điều trị.
Các bệnh nhân chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Mặc dù một vài phương pháp mà Lâm Dương nói rất là kinh khủng, nhưng bọn họ sẽ không nghi ngờ về điều đó.
Sau khi nói xong nguyên nhân sinh bệnh, Lâm Dương lại bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.
Trên tắm vải trắng đặt trước mặt anh là kim châm bạc, ước chừng hơn một trăm cái.
Lâm Dương tùy ý cầm bôn cây kim bạc lên, kim châm châm xuống một cách chính xác.