Lão tổ tông từng nói, có được ắt có mất, người làm chuyện lớn thì không nên để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Vì tình hình chung, để một số thân tín đi làm việc, đổi lấy sự yên bình, vì sao lại không làm cơ chứ!
Lãnh Lạc chậm rãi ngửa mặt lên, nhìn vào Đông Phương Hạ. Thấy tất cả vẫn bình thường, cô ấy xoay người đi ra ngoài.
Lần này, Lãnh Lạc không đi tìm Trác Thương Ngân, mà là tìm An Nhiên. Có một số việc, mặc dù sẽ có người đi điều tra giúp cô ấy, nhưng An Nhiên và Trương Vũ Trạch quá đặc biệt, cô ấy nhất định phải tìm hiểu thật kỹ.
An Nhiên đưa Trương Vũ Trạch xuống núi, đến giờ vẫn chưa quay về. Lãnh Lạc vào căn nhà nhỏ của cậu ta, ngồi chờ trên bậc thềm đá ngoài sân.
Nửa tháng trước, lão tổ tông đã nói ra tất cả mọi chuyện, cô ấy cũng đã tiết lộ toàn bộ chân tướng. Nhưng có một số chuyện Bek Ji vẫn chưa biết, đến cả cô ấy cũng không rõ lắm, chỉ tình cờ nghe lão tổ tông nhắc tới.
Chuyện ấy có phải là thật không, những thứ đó có tồn tại trên đời thật hay không thì vẫn phải điều tra thêm, bởi vì chúng liên quan đến đại trưởng lão và việc mở ra cánh cửa kho báu.
Một lúc lâu sau, đúng vào giờ trưa, khi mặt trời trên đỉnh núi Điêu Khê lên đến đỉnh đầu, Lãnh Lạc nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, lập tức hoàn hồn lại.
“Ý, sư tỷ, chẳng phải chị đang ở trên vách đá, bảo vệ lão đại luyện công sao? Sao lại tới chỗ em?”
Sau khi đưa Trương Vũ Trạch xuống núi, An Nhiên quay trở lại. Mấy ngày nay, bởi vì Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch tới đây, cậu ta đã trễ nải rất nhiều thời gian, lúc này cũng muốn mau chóng về luyện võ.
Vừa bước vào đến sân, đang định về phòng thì An Nhiên lại trông thấy một cái bóng trắng, nhìn thấy rõ liền lập tức hô lên.