Cố Ngọc Vy tìm thấy chiếc xe điện liền nhanh chóng đưa Nguyên Doanh tới giáo đường.
Nửa đường xe còn hết điện Hai người chỉ có thể chạy bộ đi.
Đợi lúc họ đến, đã là hai ba giờ chiều, lúc này khách khứa đã rời đi gần hết.
‘Vợ chồng Bạch Hoàng Nham ủ ũ, cho rằng đám cưới này lại không tổ chức được ồi “Xem ra chúng ta không có duyên phận kết thông gia, mọi thứ đều là do nhà họ Bạch chúng tôi dạy dỗ thăng con không tốt, không có quản Nguyên Doanh nghiêm, nên mới xảy ra chuyện nhiều lần như vậy. Anh Thanh, hôm nay anh kêu tôi quỳ xuống, tôi cũng chịu”
Một người lính mà lại nói ra lời như vậy, có thể thấy được ông ấy thấy hổ thẹn sâu sắc.
Dù sao loại chuyện này đã phá hoại hết thanh danh một cô gái, ông ấy thực sự thấy có lỗi với Cố Ngọc Vy.
Cố Chí Thanh xua tay, coi như chấp nhận số mệnh “Đi đi, về sau tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa”
“Không được đi, ai cũng không được đi, con còn muốn cử hành hôn lễ mài”
Cố Ngọc Vy vừa tiến đến, nghe nói như vậy, vội vàng ngăn cản.
Những người còn lại thấy cô trở lại, vô cùng khiếp sợ.
Nhưng…. Hai người nào giống cô dâu chú rế?
Đồ cưới đâu? Tây trang đâu? Giày cao gót đâu? Hoa đâu?
Sao lại biến thành áo blouse giày đế bằng rồi?
“Hai đứa…
Cố Ngọc Vy không kịp đáp, hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng tổ chức đám cưới.
Cô ấy kéo Nguyên Doanh lên sân khấu, níu lấy cổ áo cha sứ nói: “Cha mau nói bắt đầu hôn lễ đi”
“Nhưng mà… Đã qua giờ lành”
“Giờ lành với không lành cái gì, rốt cuộc cha có chính tông không vậy, có phải linh mục phương tây không vậy?”
“Đây không phải là yêu cầu của người lớn hai bên à…”
“Được rồi được rồi, hôn lễ của con con làm chủ là được”
Cố Ngọc Vy khoát tay lia lịa, đẩy linh mục ra, trên sân khấu chỉ còn hai người.
“Ngọc Vy…
Người dưới sân khấu khó hiểu, muốn mở miệng hỏi lại bị cô ấy đánh gấy.
“Mọi người đừng nói gì, để tôi nói, đây là đám cưới của tôi, để tôi làm chủ một lần.”
Cô ấy hít thở sâu một hơi, buông bỏ hết tất cả sợ hãi trong lòng, sau đó ánh mắt sáng quắc mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Từ đại học đến bây giờ cô đã yêu anh không biết bao nhiêu năm không biết bao.
nhiêu ngày đêm ‘Yêu anh, dường như đã biến thành chuyện thường ngày.
“Lần này chú rể của tôi không có trốn hôn, mà là đi cứu người, đây là việc còn ý nghĩa hơn so với hôn lễ. Tôi không trách anh ấy đến muộn, mà còn rất ủng hộ anh ấy. Tôi cũng không để tâm những hình thức này, thực ra trong lòng tôi vẫn xem mình là vợ Nguyên Doanh, mọi người có thể nói tôi không cần mặt mũi, có thể nói tôi quá gấp gáp, nhưng tôi chính là thích Nguyên Doanh”
“Nhưng tôi dám nói, tôi yêu không hề hèn mọn chút nào, chỉ cần người đàn ông trước mặt tôi nói không muốn kết hôn với tôi, cho tôi một lý do, thì tôi sẽ buông tay. Tôi yêu một cách oanh liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ không hối hận. Nếu như có buông tay, tôi cũng sẽ không dông dài dây dưa, sẽ thẳng thần cho anh ấy cũng như cho tôi một con đường để đi”
“Tôi không muốn nói nhiều về vết xe đổ, dù sao cũng không phải ký ức vui vẻ gì, thời gian đã qua hai năm, chúng tôi vẫn đứng ở chỗ cũ như vậy, tôi chỉ muốn hỏi một câu…”
“Nguyên Doanh, anh có cưới em không?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ giáo đường rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người không kìm được mà ngừng thở, ánh mắt đồng loạt rơi lên người Nguyên Doanh.
Lúc này câu trả lời của anh cực kỳ quan trọng Anh không lên tiếng ngay lập tức, không khí đều im lặng vài giây.
Cố Ngọc Vy cảm thấy tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng.
Thình thịch, thình thịch…
Một tiếng lớn hơn một tiếng.
Anh không trả lời là có ý gì?
Tâm trạng Cố Ngọc Vy như rơi vào hầm băng, lúc đang muốn buông tha, không ngờ Nguyên Doanh lên tiếng rồi.
“Anh cưới.”
“Thật sao?”
Cố Ngọc Vy không dám xác định mà hỏi nhiều lần.
“Ừm, anh đang nghĩ, anh có thể gánh vác tương lai của em không. Anh đồng ý chỉ là một câu nói, nhưng anh cần cả đời để thực hiện ói. Hai chữ này quá nặng, ép anh không thở ho nên… Chậm một nhịp, em sẽ không trách anh chứ”
Nguyên Doanh là người luôn suy nghĩ cặn kẽ, có mấy lời chắc như đinh đóng cột chưa chắc là tốt, có mấy lời im lặng một lúc lâu cũng chưa hẳn là tốt.
Anh im lặng vài giây ngắn ngủi, trong đầu là muôn vạn khả năng.
‘Về sau cô là vợ Nguyên Doanh, là con dâu nhà họ Bạch.
Về sau cô sẽ sinh con dưỡng cái cho anh, cũng sẽ kề vai chiến đấu với anh, anh muốn yêu thương cô, che chở cô.
Là điều quan trọng nhất trong đời anh!
“Gả cho anh nhé, Cố Ngọc Vy” Nguyên Doanh lấy ra nhãn kim cương sớm đã chuẩn bị xong, quỳ một chân trên đất.