Giang Nghĩa nhún vai, phất tay nói: “Anh nhìn menu của quán bọn họ đi, ví dụ món cơm này, 15000 một phần.”
Diêu Hàng gật đầu: “Vậy thì sao? Bốn người chúng ta ăn bốn phần cơm, tổng cộng cũng mới 60000.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười.
Anh ta ho khẽ một tiếng: “Thưa anh, anh tính sai rồi.”
“Tính sai chỗ nào?”
“Anh là ăn bốn bát cơm, không phải là bốn phần cơm.”
Diêu Hàng sững người: “Cái này có gì khác biệt sao?”
Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói: “Đương nhiên có khác biệt, cơm của quán chúng tôi, một hạt cơm là tính một phần, các anh ăn bốn bát, bên trong có bao nhiêu hạt, anh có biết không?”
Diêu Hàng suýt nữa ói ra.
Một hạt cơm tính một phần? Đây là cơm sao? Đây thật sự là cơm bằng vàng!
Nhân viên phục vụ tiếp tục nói: “Hẹ xào giá đỗ, một cọng tính một phần; ốc xào cần tây, một con tính một phần; bánh trôi rượu nếp, một viên tính một phần; món đắt tiền nhất chính là vịt sốt mà cô đó chọn, chúng tôi đã rắc loại muối tinh túy quý giá nhất trên toàn thế giới, một hạt muối tính một phần, một phần 108 nghìn.”
“Cho nên, dựa theo tính toán kỹ lưỡng của tôi, tổng cộng là 6.99 tỷ, đây còn là đã bỏ đi số lẻ rồi.”
“Sao hả, quán chúng tôi có phải rất có nhân tính, đối đãi với khách hàng rất ưu đãi hay không?”
Ưu đãi cái con bà nhà các người!!
Diêu Hàng suýt nữa nhảy lên đánh người, cả thế giới tìm được nhà hàng thứ hai tính tiền kiểu này sao?
Đây đã không phải là bịp tiền, đây thật sự là đang cướp tiền!
Nắm đấm của Diêu Hàng siết lại, các anh em của anh ta bây giờ mai phục cách đây không xa, chỉ cần anh ta hạ lệnh một tiếng, có thể tới quét nhà hàng này bất cứ lúc nào.
Nhưng anh ta không thể làm như vậy.