“Được rồi, người tiếp theo!” Mạnh Châu khám xong bệnh nhân trước đó, thản nhiên kêu lên một tiếng.
“Sư phụ, đã hết bệnh nhân rồi. Những bệnh nhân mà phái Huyền Y sắp xếp cho ông đã gọi vào hết rồi.” Học sinh đứng bên cạnh mỉm cười.
“Haizz, tôi còn tưởng rằng bệnh nhân của Học Viện Phái Huyền Y phức tạp như thế nào, chỉ có thế thôi sao?
Những bệnh nhân đơn giản như vậy mà Học Viện Phái Huyền Y lại khám lâu đến thế. Thật khiến người khác mắc.
cười.” Mạnh Châu khẽ cười, *chí đắc ý mãn.
*Chí đắc ý mãn: những mong muốn đã được thực hiện.
“Sư phu, y thuật của ông thật là cao siêu!”
“Y thuật của Học Viện Phái Huyền Y sao có thể so sánh với sư phụ được!”
“Đúng vậy!”
Các học sinh tiếp tục nịnh nọt.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Một người đồ đệ hỏi.
“Phải làm gì sao? Đương nhiên là gọi thần y Lâm ra đây.
Tôi muốn so tài với cậu ta!” Mạnh Châu lớn tiếng nói.
Khi ông ta nhận được tin tức nóng hồi này, ông ta không còn sợ hãi giống trước đây nữa.
Nghĩ cũng phải, ông ta đã lớn tuổi như thế mà lại bị một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa dọa sợ sao, nói ra thật là mắt mặt.
Mạnh Châu lấy lại sự tự tin, ông ta quyết định, lần này cho dù bác sĩ Lâm muốn lấy cánh tay hay chân để làm vật đặt cược thì ông ta cũng sẽ không từ chối.
“Sư phụ ơi, có cần phải kéo truyền thông vào không?”
“Kéo, kéo hết cho tôi. Tốt nhất là kéo hết những người livestream nỏi tiếng ở trên mạng vào luôn đi. Đồng thời phát sóng trực tiếp trận so tài này, để mọi người trên toàn thế giới biết được bác sĩ Lâm trong miệng của bọn họ rốt cuộc yếu đuối như thế nào!” Ông cụ Mạnh Châu nheo mắt lại, liên tục cười khẩy.
“Vâng.” Các đồ đệ rất phần khích.
Đúng lúc này, một người đồ đệ đột nhiên chạy đến.
“Sư phụ, hình như thần y Lâm không đến được!”
“Tại sao? Cậu ta sợ rồi sao?” Mạnh Châu cười hỏi.
“Không phải. Anh ta vẫn khám bệnh cho bệnh nhân. Anh ta nói buổi tối mới có thể đến, bảo ông đợi anh ta!”