– Ân? Văn Siêu sư đệ, đây là nơi đâu, ta bị thế nào?
Giải trừ khống chế linh hồn với người này người này tỉnh táo lại, vẻ mặt mê mang.
Căn cứ quan sát linh hồn của hai người này, Nhiếp Vân biết rõ sư huynh tên là Đoạn Tiếu, sư đệ tên là Văn Siêu, bị thu vào Tử Hoa động phủ chính là người thứ hai.
– Ngươi làm sao thế? Chẳng phải chúng ta ở kiếm chi thông đạo sao? Thật sự là, chóng mặt a!
– Nhanh lên đi, dường như phát trước xảy ra chuyện gì đó, bọn họ nhiều người như vậy định làm gì?
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, trong lời nói mang theo thiên phú thiên âm, Đoạn Tiếu chỉ cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, cũng quên sạch chuyện vừa rồi, hắn gật gật đầu sau đó tiến lên phía trước.
Khoảng cách kiếm chi thông đạo vốn không xa lắm, lúc này đi tới trước mặt mọi người, chỉ thấy Nghê Hư trưởng lão đang đứng trước kiếm đài Kiếm Thần Chi Kiếm chờ tông chủ xuất hiện.
– Nghê Hư trưởng lão, ngươi nhìn bên cạnh!
Đột nhiên trong đám người có người chỉ về phía trước.
– Ân?
Nghê Hư trưởng lão nhíu mày một cái, hắn nhìn theo ngón tay sau đó sững sờ.
– Tại sao trên Kiếm Ngấn Thạch lại có thêm dấu vết?
– Tổng cộng tám mươi bảy dấu vết, trong thời gian gần trăm năm qua không có người đạt tới cảnh giới Tâm Kiếm, tại sao xuất hiện thêm một đạo?
Kiếm Ngân Thai nằm cách Kiếm Thần Chi Kiếm không xa, những người này thường xuyên ra vào Kiếm Chi Đại Điện, bọn họ nhìn thấy vết kiếm không biết bao nhiêu lần,cho nên sau khi nhìn qua đã phát hiện khác biệt.
– Vết kiếm này thật cường đại, dường như lợi hại hơn những vết kiếm khác.
– Ngươi xem khí tức kiếm thuật của nó khác với những kiếm thuật khác, chẳng lẽ vượt qua tám mươi bảy vết kiếm còn lại?
– Rất không có khả năng ah, chủ nhân tám mươi bảy vết kiếm đều là đại nhân vật kinh thiên động địa, sự tích truyền tụng thiên cổ, muốn vượt qua cũng chỉ có tổ sư kiếm đạo sư mới có thể, lúc nào Kiếm Thần Tông xuất hiện đại nhân vật nư thế?
– Có phải tông chủ lưu lại hay không?
Một đạo kiếm thuật trên Kiếm Ngân Thạch tuy chiêu số đơn giản nhưng mang cho người ta khí tức thần phục giống như hổ vào bầy dê, từ đó các kiếm thuật khác phải tránh đường cho nó.
– Đây là vương kiếm lưu ngấn? Việc này sao có thể?
Dường như không nghe đệ tử khác nói thầm, Nghê Hư trưởng lão nhìn kỹ vết kiếm trên Kiếm Ngấn Thạch, xem một lúc sau nhớ tới cái gì đó.
Đăng đăng đăng đăng!
Lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.
– Nghê Hư, như thế nào?
Hắn là người trầm ổn đột nhiên Nghê Hư bêến thành bộ dáng như vậy, Hồ Giai trưởng lão sững sờ liền hỏi thăm.
– Đây là vương kiếm lưu ngấn!
Lời nói của Nghê Hư run rẩy.
– Vương kiếm lưu ngấn? Đó là cách nói gì?
Dường như Hồ Giai trưởng lão chưa từng nghe qua, vẻ mặt mê hoặc.
– Ta đi theo sau lưng tông chủ, nghe tông chủ trong lúc vô tình nói qua một lần.
Nghê Hư cố nén rung động trong nội tâm, sợ đệ tử khác nghe được, tiện tay bố trí kết giới cách âm và áp thấp giọng nói.
– Nghe nói khối Kiếm Ngân Thạch này là một vị tiền bối năm đó đi sâu trong thời không và đạt được khoáng thạch đặc thù, có thể phân biệt lý giải kiếm đạo của một người.
– Muốn khắc lên trên đó ít nhất phải đạt tới cảnh giới Tâm Kiếm, mà người đạt tới cảnh giới này cũng phân mạnh yếu!
– Ngươi xem kiếm thuật Lưu Vân trưởng lão lưu lại cao minh hơn Tử Chân trưởng lão lưu lại, đây chính là lý giải Tâm Kiếm của hai người khác nhau.
Nói đến đây Nghê Hư tiện tay chỉ vào vết kiếm thứ hai.&