Ông lão họ Dạ nhận lấy túi đựng đồ, phát hiện bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có cả linh kiếm, linh quả và linh đan, hơn nữa số lượng còn không ít, cộng lại đủ để gom được chín triệu linh thạch.
“Tiền bối, đủ rồi chứ?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Tảng đá này đã thuộc về ngươi”, ông ta cười hiền, bước xuống khỏi tảng đá.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành phất tay cất tảng đá lớn vào túi đựng đồ, chậm rãi đi về chỗ ngồi nhưng tim lại đập thình thịch: “Đừng để ta mất tiền oan nhé”.
Quay về vị trí ngồi, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ rồi nằm bò ra bàn. Dù là vậy thì hắn cũng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Chín triệu linh thạch.
Có quá nhiều người tặc lưỡi thầm nghĩ lần đại hội đấu thạch này đúng là khác thường.
Buổi đấu giá không vì việc này mà dừng lại. Trên vân đài, Ông lão họ Dạ sau khi thu về chín triệu linh thạch thì có vẻ phấn khởi, ông ta lại đưa một tảng đá ra.
“Tảng đá thứ hai trăm năm mươi hai, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.
“Một trăm năm mươi nghìn”.
“Hơn ngươi năm mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn”.
Tảng đá vừa được đưa ra, bên dưới đã liên tiếp vang lên tiếng trả giá.
Thế nhưng rất nhiều tảng đá tiếp theo mặc dù cũng được người ta tranh nhau khốc liệt nhưng lại không thể tạo ra làn sóng khiến mọi người kinh ngạc như khi Diệp Thành đấu giá.