“Vậy thì vì sao anh ấy không đến? Dù cho đắc tội với nhà họ Cố cũng không đến cưới con… Không được, con muốn đi tìm anh ấy, con phải gặp mặt anh ấy hỏi cho rõ ràng, nếu không con không cam tâm! Sống hay chết cũng phải nói một câu rõ ràng!”
Cố Ngọc Vy nhấc máy lên, ngay lập tức xông ra ngoài, bọn họ không ai ngăn cản được.
Khách khứa nhìn thấy cô dâu chạy ra, ai cũng ngạc nhiên thốt lên.
Cố Ngọc Vy chạy thẳng lên xe, nổ máy phóng nhanh ra ngoài.
Cô ấy gọi cho Cố Thành Trung hỏi: “Anh, anh có điều tra được Nguyên Doanh vì sao không đến không?”
“Có điều tra được một chút, đội xe chú rể trên đường chạy đến gặp phải một con đường có tai nạn, đường bị chặn, đội xe không đi qua được”
Cố Ngọc Vy nghe được tin tức này, thở dài nhẹ nhõm một cái.
Vẫn may không phải là đào hôn, chỉ là trên đường xảy ra sự cố mà thôi “Anh, bây giờ anh ở đâu?
“Anh đang trên đường đến nhưng cây cầu vượt trước mắt đang rất tắc, muốn đi qua chỉ có thể dùng máy bay trực thăng”
“Không được, điều máy bay đến phiền lắm, em tự đi được”
“Cái gì? Em là cô dâu, không ở trong lễ đường chờ đi, em..”
Cố Thành Trung còn chưa nói xong, Cố Ngọc Vy ở đầu dây bên kia đã vội vàng cúp điện thoại.
Mười phút sau, cô ấy chạy đến cầu vượt chỗ Cố Thành Trung nói, bởi vì tuyết đọng, rất nhiều đoạn đường bị phong tỏa, chỉ có chỗ này có thể đi.
€ô ấy ảo não không thôi, sớm biết thế đã không chọn chỗ vắng vẻ như vậy, cái gì mà lễ đường nhỏ cổ kính, tìm đại một chỗ kết hôn không phải là được rồi sao?
Cô ấy ngay lập tức xuống xa, đúng lúc nhìn thấy một anh trai giao đồ ăn, thảnh thơi cưỡi con xe điện nhỏ nhỏ lách qua xe cộ trên đường.
Ngay lập tức mắt cô ấy sáng lên Cô ấy nhanh chóng chạy đến đón xe “Chuyện này, cái xe này, tôi mua”
“Cô là ai? Tôi không bán đâu, tôi còn phải đi giao đồ ăn!”
“Tôi kết hôn nhưng chú rể lại không đến được, tôi phải đi tìm anh ấy, xin nhờ xin nhờ!”
Anh trai giao thức ăn nghe xong mềm lòng, dù bị trừ điểm khiếu nại cũng muốn giúp đỡ một chuyện tốt.
“Được rồi, được rồi, vậy thì cô dùng xong thì trả lại cho tôi…”
Anh trai còn chưa nói xong đã bị Cố Ngọc Vy kéo xuống.
Cô tùy tiện lấy từ vòng hoa trên đầu lấy xuống mấy viên kim cương vỡ, thả vào trong tay anh trai: “Tiền xe”
“Mấy tảng đá vụn này thì làm được cái gì?
Cô gái, cô bị điên à?”
Dứt lời lơ đãng ném xuống đất.
Anh trai tiếp tục đi đứa đồ ăn, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại lập tức lấy điện thoại di động ra xem tin tức hôm nay.
[ Chú rể một lần nữa không có mặt, cô dâu giận dữ rời khỏi bữa tiệc.] Chữ vừa to vừa đậm hiện ra trước mắt.
“Cô… Cô chủ nhà họ Cố? Tiền, tiền xe, tiền xe của tôi…”
Mà giây phút này, Cố Ngọc Vy lại rồ ga, nhanh chóng chạy về hướng đoạn đường xảy ra tai nạn.
Bởi vì mặt đất bị đóng băng, ở chỗ xảy ra sự cố đã xảy ra phản ứng dây chuyền, rất nhiều chiếc xe liên hoàn va chạm.
May là ở gần đó có một cái bệnh viện, cũng có như là trong họa có phúc.
Lúc cô chạy đến đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, còn chứng kiến nhiều bác sĩ y tá khiêng cáng bệnh nhân.
Cô thấy được bóng người quen thuộc kia, mặc âu phục màu trắng, thân hình cao gầy.
Anh ta đang làm cấp cứu Lái xe một bên cạnh thúc giục: “Ngài Doanh, hôm nay là ngày kết hôn của anh đó, khách khứa và cô dâu đều đang đợi ở lễ đường rồi. Ở đây nhân sự đủ rồi, anh có thể đi trước cho việc chung thân đại sự của mình không?”
“Nhân sự mặc dù nhiều nhưng người có chuyên môn là không nhiều, cuối năm ngày lễ, bệnh viện thiếu người mổ, lúc này tôi không thế đi”
“Nhưng mà cô dâu…”
“Mặc kệ đi, cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ chịu đòn nhận tội..”
“Không cần, anh với em đều là bác sĩ, mạng người là lớn nhất, anh không làm sai gì cả, không cần chịu đòn nhận tội..”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Nguyên Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngọc Vy mặc váy cưới.
Chỉ là cô có chút chật vật.
‘Vòng hoa trên đầu không còn, váy dính đầy bùn đất, lớp trang điểm cũng trôi đi, nhưng… vẫn xinh đẹp như cũ.
Cô thẳng tay xé toang chiếc váy vướng víu, sau đó ngồi xổm xuống giúp bệnh nhân cầm máu: “Em cũng trốn khỏi hôn lễ, cho nên lần này hòa nhau, nhanh chóng cứu người đi”
“Được!”
Hai người hợp sức đưa người đặt lên cáng cấp cứu.
Đúng là này có người hốt hoảng chạy đến, nói vết thương của bệnh nhân có dấu hiệu xuất huyết nhiều, cần phẫu thuật gấp.
“Tôi đến đây”
Nguyên Doanh hô to trả lời “Tay của anh không sao chứ?”
“Tay phải thì không được nhưng tay trái của anh đã có thể cầm dao. Anh vẫn có thể làm được, vẫn cứu người được.”
“Được, em chờ anh cứu người xong rồi đến ôm em!” Cố Ngọc Vy ôn nhu nói.