Ông ta tức giận mảng: “Chủ nhân nhà họ Tống là người mà con có thế xúc phạm hay sao? Con xứng đáng bị tội gì đây?”
“Ưm,ưm..”
Miệng của Ngô Phạm đã bị chặn lại, căn bản không thể nói được gì, mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt chứa đầy sự tuyệt vọng và bất bình, nhưng không thể làm gì hơn, muốn giấy giụa cũng đã bị thuộc hạ đè chặt xuống, căn bản cậu ta không thể giấy giụa được.
Bịch!
Hai đầu gối cậu ta mềm nhữn, bị người phía sau đá một cước, trực tiếp quỳ xuống.
Ngô Hồng Vĩ dùng sức nhấn mạnh vào đầu Ngô Phàm: “Mau cúi đầu xuống! Xin lỗi chủ nhân nhà họ Tống!”
Bịch!
Bịch!
Bịch…!