“Ông lão này không hề sợ …” ông cụ nghiên răng nghiền lợi.
Nhưng truyền thông xung quanh sẽ không tin, từng người một lại điên cuồng chụp ảnh.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của bọn họ, nói không chừng đã đặt ra được tiêu đề nào đó.
Ông cụ có chút lo lăng, tức giận nói: “Lâm thân y! Anh rôt cuộc có đấu hay không?”
“Tôi đã nói rồi, điều quan trọng nhất là phải chữa trị cho bệnh nhân trước. Đợi sau khi khám bệnh xong rồi tiến hành cũng không muộn! Ông đã không muốn dùng cánh tay của mình để đánh cược, vậy thì khám cho bệnh nhân của tôi đi, đợi giúp tôi chữa bệnh cho các bệnh nhân ở đây xong, tôi sẽ cùng ông mài dũa y thuật! “Lâm Dương nói.
“Được!” Ông cụ phát tay áo: “Anh cho rằng tôi sợ anh sao?
Lần này lại có khí phách lên rồi!
Ông cụ dẫn một nhóm học trò của mình bước vào học viện.
“Sư phụ!” Hùng Trường Bạch vội vàng bước tới trước, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao, lập tức sắp xếp công việc cho bọn họ đi.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Hùng Trường Bạch do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, hỏi: “Sư phụ, có muốn giao bệnh nhân nan giải nhất rắc rối nhất cho bọn họ không?”
“Không cần, bệnh nhân bình thường là được rồi! Đưa bệnh nhân nan giải đến chỗ tôi đi, đừng đem tính mạng của bệnh nhân ra đùa giỡn!” Lâm Dương nói xong liền xoay người rời đi.
Một lúc sau, ông cụ đặt một cái bàn ở lôi vào của khu khám bệnh.
Một nhóm đông đảo số lượng bệnh nhân xếp hàng vào bàn để khám bệnh.
Khung cảnh hài hòa vô cùng.
Đám truyền thông thấy không có gì để chụp, giải tán không ít.
Còn trong góc, một người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, lấy điện thoại di động ra bám só.
“Thế nào? Làm xong chưa?” Ở bên kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp.
“Ông chủ, hình như xảy ra chút vấn đề.”
“Ván đề gì? Không lẽ Mạnh Chu đã thất bại rồi chứ?”
“Không phải, ông ta còn chưa so tài với Lâm thần y!”
“Cái gì? Còn chưa so tài? Vậy ông ta đang làm cái gì?”