Lý Đại Bô đã sớm dâng tràn nhiệt huyết, nhìn thấy Tần Tiêu cũng bị kích động, liền kêu lên:
– Đại soái, hạ lệnh đi! Để cho ta mang theo thiết kỵ bộ tộc, đi theo chân bọn hắn quyết một trận tử chiến! Vì tộc nhân của ta, vì tôn nghiêm của nam nhân cùng quang vinh của chiến sĩ!
– Không, bây giờ còn không phải lúc.
Sắc mặt Tần Tiêu nghiêm túc, khẽ cau mày nhìn kỵ binh Khiết Đan đang hoảng hốt bỏ chạy, chậm rãi nói:
– Đây chỉ là một cuộc chạm trán nhỏ. Ta từng mai phục ba ngàn xạ thủ tại ủng thành, không tăng cường thư kích. Tuy rằng trước mắt bọn hắn có tổn thất, nhưng sẽ không chết tâm. Mặc Xuyết nhất định không bỏ qua, ta cố ý làm như vậy dẫn dụ hắn công thành.
Lý Đại Bô nóng lòng nói:
– Nếu như hắn không công thành mà rút lui thì sao?
– Vậy hắn cũng không còn là Mặc Xuyết!
Tần Tiêu nhếch môi lạnh lùng mỉm cười.
Khả Đột Vu mang theo tàn quân nhanh chóng thối lui ra khỏi ủng thành cửa bắc, hốt hoảng chạy vội tới trước trung quân của Mặc Xuyết. Mặc Xuyết đang ngây ngất ảo tưởng binh mã cướp giết U Châu, đột nhiên nhìn thấy Khả Đột Vu thất bại chạy về, không khỏi kinh hãi.
– Sao lại thế này?
Mặc Xuyết không nhịn được thúc ngựa tiến lên.
– Đại hãn, ủng thành U Châu đốt lửa khắp bốn phía, trong thành vang lên thanh âm kêu giết rung trời. Nhưng mà…
Trong lòng Khả Đột Vu vẫn còn sợ hãi kêu lên:
– Nhưng sau khi ta dẫn người xông vào, không hề nhìn thấy Hề tộc cùng Đường binh, chỉ có những đống củi lửa đang thiêu đốt. Sau đó khắp bốn phía ủng thành đều mai phục xạ thủ của Đường quân. Ta…ta mang theo ba ngàn huynh đệ vào thành nhưng đã chết hơn phân nửa!
– Cái gì?
Mặc Xuyết đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Thất Hoạt:
– Chẳng lẽ chúng ta trúng kế?
Lý Thất Hoạt nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, kinh hãi đảm chiến thấp giọng nói:
– Đại hãn, tình huống có chút quỷ dị. Hay là chúng ta…lui về trước đi! Trở về mời Đôn Dục Cốc đại nhân đến mới quyết định. Trước mắt thành U Châu này thật sự là rất kỳ quái. Chỉ nghe thanh âm kêu giết trong thành nhưng không thấy ai giết đi ra, đây không phải thật không bình thường sao?
Mặc Xuyết cau mày, tinh tế suy tư một trận chậm rãi lắc đầu:
– Không, ngươi sai lầm rồi, trong thành U Châu nhất định đang loạn, Tần Tiêu đang mang người ngăn chặn Hề tộc gây phiến loạn bên trong. Nhưng Tần Tiêu chính là nhân tài tướng soái khó được, tuy gặp tình huống hỗn loạn như vậy vẫn không quên làm sẵn chuẩn bị phòng ngự giới nghiêm, thậm chí còn đốt lửa dẫn dụ chúng ta đi vào trúng kế. Mục đích của hắn muốn cho chúng ta nghĩ hắn đang bố trí tốt trận thế chờ chúng ta mắc bẫy. Hừ, loại nghi binh này hữu dụng với ta sao? Khi hắn còn đang bú sữa mẹ ta đã mang theo mười vạn Đột Quyết kỵ binh rong ruổi thảo nguyên! Truyền lệnh xuống, đại quân toàn lực công thành, cần chiếm lĩnh U Châu trước hừng đông!
Quách Tri Vận phái thám báo truyền tin, đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan đều tự thối lui. Trận phục kích đầu tiên tại ủng thành thành công viên mãn.
Lý Đại Bô tiếc nuối kích chưởng:
– Đại soái, rất đáng tiếc! Lại dễ dàng cho Mặc Xuyết cùng Lý Thất Hoạt thối lui!
– Không, bọn hắn sẽ không lui được, chắc chắn sẽ không!
Tần Tiêu định liệu trước mỉm cười:
– Chờ xem đi, bọn hắn lập tức toàn lực công thành.
– Đại soái nói có lý.
Sau lưng Tần Tiêu truyền tới một thanh âm, Kim Lương Phượng đi lên cổng thành, đến bên cạnh họ, đi cạnh hắn còn có Tần Ảnh.
Tần Tiêu nhìn nhìn Tần Ảnh, có chút không vui nói:
– Không phải cho ngươi ở lại trong phủ sao, tại sao lại đến đây?
– Đại soái, tôi…
Tần Ảnh ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, muốn nói lại thôi, thì thào:
– Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ đứng bên người đại soái mà thôi.
Tần Tiêu nhìn hắn vài lần, cũng không nói thêm lời nào nữa.