Bạch Thư Hân uống hết ly này đến ly kia như đang uống nước.
Cô đang cảm thấy không vui.
Hứa Minh Tâm ngây người ra từ nãy tới giờ đến bây giờ mới phản ứng lại được.
Chuyển nhà trong một đêm rồi lại tự nhiên muốn uống rượu, làm sao có chuyện không có gì được.
Cô gõ và đầu mình, trí tuệ của cô đúng là chưa bao giờ đạt mốc trung bình.
“Thư Hàn, cậu… có phải có chuyện gì không? Nếu được thì nói tớ nghe thử.”
“Tối hôm qua.. tới gọi điện cho Lệ Nghiêm, anh ấy tìm được tin tức của Vy Oanh rồi.”
“Thật sao? Vy Oanh có được bình an không?”
“Có lẽ là cũng được bình an, nếu không thì giọng nói của anh ấy cũng không bình tĩnh được như vậy.”
“Vậy nên… cậu buồn đúng không?” Cô cẩn thận nói khẽ.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì động tác trong tay tự nhiên dừng lại, chất lỏng màu xanh nhạt trong chiếc ly lắc lư qua lại, dưới ánh sáng đèn phản chiếu ra một màu sắc rất kỳ lạ.
Buồn sao…
Cô tự hỏi chính lòng mình.
Cuối cùng, khóe miệng cô nhếch lên, như có như không nở một nụ cười đau khổ rồi nói: “Không buồn là nói dối, nhưng… tớ có thể chịu đựng được. Không biết từ bao giờ, chỗ này trở nên kiên cường không thể lay đổ được nữa.”
Cô chỉ vào trái tim của mình.
Rồi cô lại ngẩng đầu và một ly rượu nữa lại đi xuống bụng.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy cô uống rượu đầy đau khổ thì trong lòng cũng cảm thấy buồn.
