“Nếu đi đường vòng sẽ mất bao nhiêu thời gian?”
“Sẽ chậm trễ hơn từ ba đến năm ngày! Hơn nữa đi đường vòng trống trải dễ trở thành bia ngắm sống cho kẻ địch trong bóng tối”.
“Người của ta hiện đang ở nơi nào?”
“Ý ngươi là lính trinh sát? Bọn họ bị tấn công nhiều lần nên giờ chỉ có thể ẩn núp trong rừng quan sát. Qua khỏi khu rừng coi như địa bàn của Liên minh Hồng Lĩnh!”
“Bước chân vào địa bàn của bọn chúng, rất khó để không đánh nhau, hơn nữa hành tung của chúng ta cũng không thể giấu. Chi bằng cứ đi đường vòng lộ mặt trước bọn hắn, tránh những điểm hiểm trở dễ bị phục kích. Các ngươi thấy thế nào?”
“Nhiệm vụ của ta là nghe theo ngươi, ngươi muốn thế nào thì như thế ấy!” Cao Bá Bao không muốn động não lên tiếng.
“Có thể! Nhưng trước tiên chúng ta cần gặp nhóm trinh sát quanh đây để thu thập thêm thông tin. Tối nay có lẽ chúng ta sẽ nghỉ ở khu rừng phía trước”.
Sau khi nhất trí, mọi người nhanh chóng lên đường.
Đến trưa, họ đã đặt chân đến bìa rừng, thuận lợi tìm được những người lính Trinh sát.
Toàn bộ khu rừng chỉ có khoảng hơn mười người làm nhiệm vụ. Bọn họ chia ra ở khắp mọi nơi. Thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí.
Đa số thức ăn của lính Trinh sát là lương khô. Ngoài ra họ được huấn luyện rất nhiều kỹ năng sinh tồn, có thể tự mình tìm kiếm thức ăn. Ban đêm khi ngủ, bọn họ sẽ dùng dây để làm võng trên cây. Sử dụng một số loại lá cây bôi khắp người để tránh côn trùng.
“Tình hình gần đây ra sao, bên phía Liên minh Hồng Lĩnh có động tĩnh gì không?” Sau khi tập họp đầy đủ mọi người, Lý Bôn liền hỏi.
“Thưa thủ trưởng! Bọn họ vẫn tăng cường tìm kiếm đường đến Hồng thôn chúng ta! Nhưng cho đến nay vẫn không thể vượt qua những bố trí của chúng ta trong rừng”.
Lý Bôn giật thót mình:
“Các ngươi gây thiệt hại cho bọn chúng!”
“Cũng không phải! Thủ lĩnh đã căn dặn nếu không đến tình huống khẩn cấp, tuyệt đối không được giết người. Chúng ta chỉ dùng bẫy rập để hù doạ bọn chúng, cho bọn chúng biết khó mà lui!”
Cao Bá Quát ngạc nhiên:
“Chỉ dựa vào mười mấy người các ngươi mà thủ được cả khu vực rộng lớn này?”
“Chúng ta đã bố trí từ trước, đường tiến vào rừng khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập. Hơn nữa bọn họ chỉ cử vài người thăm dò lẻ tẻ chứ chưa tấn công với quy mô lớn”.
Lý Bôn đăm chiêu suy nghĩ, tình hình nơi đây còn căng thẳng hơn bọn hắn nghĩ. Khả năng cao là vừa bước ra khỏi rừng sẽ bị tấn công tới tấp.
“Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây, ngày mai sẽ theo hướng này mà xuất phát, tranh thủ thời gian có thể di chuyển đến vị trí gần hơn không?”
“Chuyện này không thành vấn đề. Từ đây đến vị trí các ngươi muốn ra khỏi rừng đi tầm một tiếng. Trước khi trời tối chúng ta sẽ đến nơi!”
“Vậy thì lập tức lên đường!”
“Các ngươi ai trở về vị trí đó, Nam! Khu vực đó thuộc vùng trinh sát của ngươi! Mau dẫn họ tới đó, sắp xếp nơi nghỉ qua đêm! Xong việc liền lập tức thông báo!” Người có vẻ là thủ lĩnh nhóm trinh sát phân công.
Mọi người theo hướng dẫn của người tên Nam liền lên đường.
Vừa đi hắn vừa giới thiệu các loại bẫy rập bọn họ bố trí, kết cấu của chúng cực kỳ tinh vi. Có loại là cả một cơ quan liên hoàn. Cao thủ Thiên cảnh dính phải cũng mất một lớp da.
“Nam! Các ngươi bố trí nhiều bẫy rập như vậy lỡ thú rừng dẫm vào thì sao! Chẳng lẽ bắt sạch bọn chút!”
“Chuyện này không cần lo lắng, xung quanh khu vực đặt bẫy, chúng ta đã rãi một loại thuốc dạng bột. Thứ thuốc này các loài động vật có thể ngửi được và cực kỳ căm ghét. Chúng sẽ không bao giờ bén mảnh đến khu vực có bẫy. Đây cũng là nguyên nhân làm cho địch nhân lơ là cảnh giác. Dù bọn chúng dùng thú vật dò đường cũng không thể phá bẫy của chúng ta!”
“Nhưng nếu bọn chúng nhìn ra mánh khoé, lần theo lộ tuyến của các loài vật mà tránh đi thì sao?”
“Chuyện này…! Chúng ta cũng không nghĩ đến!”
Mọi người bất giác lo lắng.
Cao Bá Quát lên tiếng:
“Không sao! Nếu địch nhân có thể nghĩ đến việc này. Chúng ta liền tương kế tựu kế dẫn bọn chúng đến nơi chúng ta có thể sắp đặt mai phục sẵn. Quan trọng là thứ thuốc các ngươi dùng có đủ nhiều hay không và thời hạn sử dụng là bao lâu?”
“Cái đó không cần nghĩ, việc chế tạo chúng rất đơn giản. Nếu trời không mưa mùi của nó có thể xua đuổi thú rừng trong hơn một tuần không thành vấn đề!”
“Ngươi thông báo và bàn bạc với chỉ huy của các ngươi, mau chóng bố trí dự phòng!”
“Được! Đến nơi ta nhất định sẽ thông báo một lượt!”
