“Có phải đi làm bị người khác khi dễ” Nghiêm Ngôn vào thang máy thuận tiện hỏi.
Tô Tiểu Mễ đem tức giận chuyển đến trên người Nghiêm Ngôn, đều tại anh chọc quá nhiều hoa đào, không nói với em chuyện trước kia cũng không giải thích quan hệ giữa anh cùng tên hồ ly tinh Âu Dương Giai kia rốt cuộc là thế nào.
“Không cần anh quản” Tô Tiểu Mễ tức giận bĩu môi.
“Sao em có thể nói với anh bằng cái giọng đó hả”
“Hừ, không muốn nói với anh nữa”
“Này, em sao rồi” Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ trợn mắt thị uy với mình, chờ thang máy đến liền kéo Tô Tiểu Mễ giận giỗi đi vào phòng.
“Không sao trăng gì hết”
Nghiêm Ngôn châm một điếu thuốc, cởi xuống áo khoác trên người : “Tưởng anh không hiểu em chắc? Bình thời cứ huyên thuyên không ngớt chỉ cần trong lòng có chuyện không vui cạy miệng cũng không nói, mỗi lần đều như vậy, em không chịu nói làm sao anh biết?” Không ngờ Nghiêm Ngôn lại hiểu rõ tính cách Tô Tiểu Mễ đến vậy.
Tô Tiểu Mễ chơi ngón tay của mình, qua một hồi mới ngượng ngùng mở miệng: “Ngôn ~ quan hệ giữa anh cùng Âu Dương Giai kia là thế nào”
Nghiêm Ngôn nghiêng đầu quan sát Tô Tiểu Mễ hồi lâu: “Thằng nhóc kia lại nói gì đúng không?”
“Trước kia hai người từng quen biết đúng không, nhìn sơ qua thôi đã biết, anh đối với hắn khác với mọi người trong công ty. Còn nữa hắn biết tất cả chuyện của anh nhưng anh chưa từng một lần kể với em chuyện trước kia, em cảm thấy bản thân mình là người ngoài, Âu Dương Giai cái gì cũng biết, em là người yêu anh vậy mà cái gì cũng không biết, hơn nữa, hơn nữa hắn còn đẹp hơn em rất nhiều, hai người không phải trước kia có gì đó chứ?”
Nghiêm Ngôn chưa kịp mở miệng đã bị Tô Tiểu Mễ nói một tràng chặn họng, Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ càng nói càng kích động, khuôn mặt vì tức giận mà ửng đỏ, dụi tắt thuốc, ngồi trên ghế sa lon mở TV: “Chỉ vì chút chuyện này mà em tức giận?”
“Cái gì chỉ có chút, cái gì chỉ có chút hả, việc này mà anh lại xem nhẹ, anh, anh. . . . . .” Tô Tiểu Mễ giận đến đầu lưỡi cứng ngắc cãi lại.
“Anh, anh, anh, anh cái gì mà anh”
“Anh có chịu đàng hoàng nghe em nói, bị bắt gặp rồi không muốn thừa nhận đúng không, anh nói đi, Âu Dương Giai có phải hồ ly tinh phá hoại tình cảm chúng ta” Tô Tiểu Mễ cảm giác bản thân thật lòng đổi lại chỉ được bộ dạng hờ hững xa cách của của người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu cùng một chỗ, viền mắt chỉ cần nặn một chút sẽ rơi nước mắt, Nghiêm Ngôn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Tới đây, tới đây anh nói em biết vì sao anh nói đó chỉ là chuyện nhỏ”
“Đầu tiên anh quả thật đối đãi Âu Dương Giai khác mấy người trong ty” Nghiêm Ngôn mới dứt lời, Tô Tiểu Mễ từ ghế sa lon đứng dựng lên: “Nên em mới nói cả hai có mờ ám, tiếp theo anh còn muốn nói gì, không được, em không chịu nỗi đả kích này” Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ lần nữa nguồi xuống ghế sa lon: “Em nghe ông đây nói hết được không”
“Âu Dương Giai là bạn thuở nhỏ của anh, hắn sống ở thành phố A , bố hắn là cấp dưới của bố anh nên cả hai từ nhỏ đã quen biết. Về phần chuyện trước kia anh thấy không cần thiết phải nói, biết rồi thì thế nào có thể quay lại không? Em chỉ cần nghĩ chuyện giữa anh và em sau này là được rồi; Còn nữa anh xem em như người ngoài? Nếu là người ngoài em có chịu ngày ngày cho hắn tiền xài vặt không? Người ngoài có thể ngày ngày ngủ cùng nhau không? Người ngoài mà ngày ngày phải đi đón em tan sở?À phải rồi, em nói hắn đẹp hơn em nhưng trước kia không phải anh đã nói, nếu anh dựa vào bề ngoài trước kia đã không chọn em” Lời thốt từ miệng Nghiêm Ngôn hết sức dịu dàng nhưng thái độ lại vô cùng ác liệt, nói xong liền quay sang nhìn chằm chằm TV, không nhìn Tô Tiểu Mễ lấy một lần.
“Từ trước đến nay anh chưa từng thích hắn?”
“Tại sao phải thích hắn, đàn ông mà khuôn mặt cứ y phụ nữ, nếu anh muốn xinh đẹp không phải đi tìm phụ nữ còn tiện hơn, chọn hắn làm gì” Lời Nghiêm Ngôn luôn hợp tình hợp lý.
“Nhưng hắn nói anh vì em mà bỏ làm việc ở công ty lớn, hơn nữa hắn còn nói trước kia có rất nhiều cô gái xinh đẹp bám lấy anh, hắn, hắn còn nói buồn thay anh”
“Qủa là cái mỏ bà tám, anh không làm công ty đó không có nghĩa là bỏ đi cổ phần của mình, cần hắn buồn thay chắc, thích em vừa vặn em là đàn ông, anh còn cách gì” Nghiêm Ngôn giúp Tô Tiểu Mễ đem mỗi một nghi vấn cùng xoắn xít đồng loạt giải quyết.
Ngồi bên cạnh nghe Nghiêm Ngôn giải thích mọi việc, Tô Tiểu Mễ cảm thấy chuyện này đúng chỉ là chuyện nhỏ? Tại sao ban đầu mình lại tức giận vậy nhỉ? Ngay cả Tô Tiểu Mễ cũng không hiểu, bất quá thế nào chăng nữa tâm tình Tô Tiểu Mễ vẫn thư thái rất nhiều. Tuy không biết Âu Dương Giai đối với Nghiêm Ngôn ôm tâm tư gì, ít nhất cậu hiểu rõ một điều Nghiêm Ngôn nhất định không có cảm giác với hắn. Ngẫm nghĩ một hồi toàn bộ buồn bực trong lòng đều tiêu tán hết, không biết nên nói đây là ưu điểm hay khuyết điểm của hắn, chuyện gì tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Bỗng nhiên Tô Tiểu Mễ nhảy đứng lên: “Bây giờ em đi nấu cơm”
Cười híp mắt, sau đó chạy ào vào phòng bếp, ánh mắt Nghiêm Ngôn vẫn dán vào TV, giọng nói ấm áp không chút phập phồng: “Tô Tiểu Mễ, em đừng cứ đem mình so sánh với người khác, với anh, em rất đặc biệt, chỉ dựa vào điểm này thôi em đã thắng người khác”
Tô Tiểu Mễ không đáp trả, lúc bận bịu nấu cơm miệng Tô Tiểu Mễ không ngừng hát ca hạnh phúc.