Trái tim anh đau đớn như bị ai đó dùng dao cứa vào, cứ đau âm ĩ mà dai dẳng từ lúc cô bắt đầu nói. Trong ánh mắt đó không chỉ đơn giản có một tâm sự đó, mà có cả bầu trời đầy tâm sự, nó hiện rất rõ trong ánh mắt buồn bã của cô dù đôi môi có cười nhưng so mới khóc còn khó coi hơn.
“Vì sao không ngủ được? Không quen giường?” Anh thở hắt ra một hỏi, hít một hơi khí để lưu thông.
Cô khổ sở dùng ngón tay chỉ lồng ngực phía trái của mình:“Sáng sớm thì không sao, chỉ cần là về đêm…mỗi lần cháu nằm xuống đều sẽ rất khó thở, có khi còn bị ngột thở đến mức phải thở mạnh để cố gắng hít thở. Lúc đó…bà ấy không bên cạnh cháu, cháu nhớ như in là lúc cháu bị tai nạn là bà ấy vẫn đang ở nước ngoài.”
Cô bình tĩnh, cười rồi gãi đầu:“Lúc đó cháu chưa đủ sự hiểu biết, chỉ biết khóc lóc rồi quấy những chị y tá thôi. Giờ nhớ lại vẫn có chút áy náy với những người đó.”
Ngồi với cô thêm một chút thì Dì Mai mang túi lớn túi nhỏ bước vào, khi đưa mắt đến chỗ Thẩm Tây Thừa thì đôi đồng tử Dì Mai co lại, có phần kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Thẩm Tây Thừa.
Lại nhìn sang giường bệnh, trên giường bệnh lớn Khúc Yên đang yên tĩnh như chú mèo con ngoan ngoãn nằm ngủ, bàn tay cô nắm lấy ngón tay út của Thẩm Tây Thừa không buông.
Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn thấy có người đã tới, quay lại thì là Dì Mai đang đứng đó nhìn mình.
Dì Mai yên lặng cúi người chào anh.
Thẩm Tây Thừa gật đầu đáp lại lời chào.
Anh thấy đã có người đến, quay lại nhìn Khúc Yên. Hàng mi dài cong vút, sóng mũi cao xinh đẹp. Làn da trắng nõn có phần tái nhợt đi, nhìn đã không còn giống cô gái sắc lạnh cùng huyền bí như mấy ngày trước.
Anh duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó nhéo nhẹ đôi má mềm mại ấy. Đây cũng là lần đầu anh hành động thân mật với Khúc Yên ngay trước mặt người ngoài, trong lòng lại không lo lắng như những gì anh từng nghĩ qua.
Rằng, anh sẽ không có đủ can đảm thể hiện tình cảm nho bé này ra ngoài.
Từng ngón tay anh gỡ bàn tay nhỏ nhắn của cô ra khỏi ngón tay út mình, hơi ấm trên tay tan biến đi tạo ra một sự mát lạnh cũng có sự mất mát gì đó từ ngón tay mình, anh đứng dậy cầm áo vest rời đi.
Đến khi Thẩm Tây Thừa đi xa, Dì Mai mới bàng hoàng nhìn ra phía cửa nơi bóng dáng anh đã đi xa.
Dì Mai biết trong 3 người Ôn Thành Uy, thì Thẩm Tây Thừa là người thâm trầm, lạnh lùng khó tiếp cận và tài giỏi nhất, đương nhiên sẽ không phải vì Khúc Yên là con gái mà Thẩm Tây Thừa dung túng cho cô đụng chạm đến thế.
Cái ánh mắt đó…rất nhu tình, cũng rất dịu dàng hiện rõ sự điên cuồng muốn độc chiếm thứ gì đó. Loại ánh mắt chỉ xuất hiện của những người đã quá yêu mà không được nhận được sự đền đáp hoặc công nhận.
Bà sống đã hơn nửa đời người rồi còn không biết ánh mắt đó là cái gì sao? Cái ánh nhìn đó rõ ràng là muốn độc chiếm Khúc Yên.
Bà càng nghĩ, da đầu bà càng lúc càng tê dại mà sợ hãi. Lạnh toát từ đầu đến chân.