Thực sự là bị lừa đến hoảng rồi.
Tần Di cũng không tức giận, thật sự lập lời thề.
Nghe Tần Di thề xong, Thẩm Thanh Đường ở sau tấm bình phong mới chầm chậm đi ra.
Lúc này, cặp chân trắng nõn của cậu lộ hết ra ngoài, trên tay ôm bộ quần áo vừa cởi ra.
Chiếc áo lót vải lưới màu xanh lam nhẹ nhàng đung đưa, khiến cậu trông giống như một khối ngọc bội sáng bóng.
Nửa kín nửa hở, đôi khi mới khiến người ta rung động nhất.
Hô hấp của Tần Di hơi đứt quãng.
Rồi ánh mắt hắn bất giác tối sầm lại.
Khi Thẩm Thanh Đường dè dặt đi ra, cậu vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của Tần Di, thấy ánh mắt của Tần Di có gì đó không đúng, liền xoay người muốn chạy.
Nhưng động tác của Tần Di nhanh hơn, hắn nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Đường, sau đó kéo cậu vào lòng.
Chiếc áo trong trắng như tuyết rơi xuống đất, Thẩm Thanh Đường ngã vào vòng tay rộng rãi ấm áp quen thuộc.
Hai cánh tay Tần Di ôm chặt lấy cậu, cách nhau một lớp vải lưới mỏng manh, nhiệt độ như thiêu đốt khiến cả người Thẩm Thanh Đường vô thức nóng lên.
Lúc này Tần Di cúi đầu nhìn, khối ngọc bội mềm mại trong lồng ngực phát ra ánh sáng trắng đẹp mắt, xen kẽ với màu xanh lam như sóng biếc, chỉ nhìn thoáng thôi đã khiến người ta hít thở không thông.
Hơi thở của Tần Di quả thực vừa nóng hổi vừa nặng nề.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được cảm xúc của Tần Di, tim cậu đập lỡ nhịp, vừa định giãy giụa, Tần Di lại đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng tháo chiếc trâm cài tóc của cậu ra.
Chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc nằm trong lòng bàn tay Tần Di, mái tóc đen như mực tung bay trong không trung, xõa tung lên bờ vai trắng nõn và tấm lưng khoác áo lót lưới của Thẩm Thanh Đường.
Khi Thẩm Thanh Đường còn đang choáng váng, Tần Di đã bế bổng cậu lên một cách mạnh bạo.
Thẩm Thanh Đường: !
· ·
Một lát sau, Thẩm Thanh Đường ngã vào thùng tắm nước ấm, ngay cả thùng tắm từ đâu đến cậu cũng không biết.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên phát hiện áo lót vải lưới trên người mình có dấu hiệu nới lỏng ra.
Cậu lập tức muốn vươn tay cởi bỏ cái áo lót chết tiệt đó ra, nhưng một bàn tay có chút chai sần đã nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cậu.
“Để ta.”
Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp chống cự, ào một cái nước bắn tung tóe, một người khác chen vào trong thùng tắm.
Ngay lập tức, không gian trở nên chật hẹp vô cùng.
Thẩm Thanh Đường muốn cử động, nhưng lại không dám cử động nhiều, ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng vòng qua gáy cậu, tiến lại gần, trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng ướt át.
Nước trong thùng nhấp nhô lên xuống, cuối cùng tràn ra khắp sàn nhà.
Áo lót vải lưới lắc lư uyển chuyển trong nước, rồi được ai đó kéo lên rồi tuột ra từng chút một.
Cuối cùng, sự trắng trẻo rạng ngời hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hàng lông mi như lông chim bị nước thấm ướt khẽ run lên, đôi môi căng mọng bị hôn đến đỏ bừng.
Xinh đẹp ướt át.
Giữa lúc chìm chìm nổi nổi, Thẩm Thanh Đường cuối cùng từ bỏ việc chống lại đối thủ của mình, uất ức mà cam chịu nghe theo.
Tuy nhiên, vào giây cuối cùng trước khi bỏ cuộc, Thẩm Thanh Đường đã tức giận cắn xuống một ngụm.
Quả nhiên sau đó cậu liền nếm được vị máu.
Chỉ là… chuyện xảy ra tiếp theo khiến cậu có chút không chịu nổi.
Những người thuộc tính xà thực sự có ham muốn trả thù mạnh mẽ mà…
· ·
Đêm khuya
Trăng treo đầu cành, chút ánh sáng dịu dàng chiếu qua song cửa sổ, lặng lẽ rơi trên bức bình phong quán trọ.
Thẩm Thanh Đường mặc một bộ đồ lót màu trắng sạch sẽ, co mình trên chiếc giường lớn mềm mại phía sau tấm bình phong, toàn thân mềm nhũn, sờ lên vết thương trên môi mỏng, trong lòng càng thêm oán giận.
Lúc này, Tần Di đã thay lại bộ quần áo màu đen, lặng lẽ đi tới, cúi người ôm lấy vai Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường không thèm nhìn hắn, chỉ cụp mắt xuống hờn dỗi.
Tần Di chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Thẩm Thanh Đường, nhìn thấy hàng mi đen và mảnh của Thẩm Thanh Đường lặng lẽ rũ xuống, khiến gương mặt trắng nõn của cậu càng thêm dịu dàng xinh đẹp, trong lòng hắn có chút mềm nhũn, lúc này hắn mới cúi đầu nói: “Vẫn còn giận ta sao?”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, đột nhiên kéo tay Tần Di, cắn mạnh vào mu bàn tay hắn.
Tần Di cau mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cứ vậy mà im lặng để Thẩm Thanh Đường cắn.
Thẩm Thanh Đường cắn xong mới buông ra, sau đó cúi đầu nhìn vết răng đỏ thẫm trên mu bàn tay Tần Di, mím môi, Thẩm Thanh Đường không vui nói: “Từ nay về sau không cho phép chàng bắt nạt em nữa.”
Tần Di: “Em gọi cái này là bắt nạt?”
“Chứ là gì nữa?”
Tần Di suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì trước kia em đã bắt nạt ta bao nhiêu lần?”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, lập tức tức giận cãi lại: “Cái đó thì khác.”
Tần Di ánh mắt khẽ động: “Nhưng mà ta cảm thấy đều giống nhau.”
Thẩm Thanh Đường: ?
Thẩm Thanh Đường lập tức ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói: “Chàng lòng lang dạ sói.”
Tần Di bật cười.
Một lúc sau, Tần Di vẫn nhìn Thẩm Thanh Đường mỉm cười nói: “Nếu em không biết mấy chuyện này, sau này đừng giả vờ nữa, giả vờ thành thục như thế trước mặt ta là sợ ta bắt nạt em chưa đủ sao?”
Thẩm Thanh Đường: …
Thấy Thẩm Thanh Đường lại sắp nổi giận, Tần Di im lặng không nói nữa, chỉ đưa tay vuốt mái tóc dài còn hơi ẩm của Thẩm Thanh Đường, nói: “Có muốn ta xoa bóp cho em không?”
Trong lòng Thẩm Thanh Đường có bóng ma, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tần Di, cậu lại cảm thấy có bẫy rập, thế là bèn dứt khoát từ chối.
Tần Di nhìn ánh mắt cảnh giác của Thẩm Thanh Đường, biết cậu đang sợ cái gì nên không nói nữa, nghĩ nghĩ liền cầm kẹo và thoại bản ra đưa cho Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường giật phắt lấy chúng, lại cuộn mình thật chặt trong chăn.
Tần Di thấy vậy hơi buồn cười, nhưng cũng không muốn quấy rầy cậu, chỉ im lặng trông coi ở bên cạnh.
Trong cơn tức giận, Thẩm Thanh Đường đã ăn rất nhiều đồ ngọt và đọc rất nhiều trang thoại bản.
Cuối cùng, sự buồn ngủ và mệt mỏi cùng nhau dâng lên, xem rồi lại xem, Thẩm Thanh Đường bất giác nằm xuống cuốn thoại bản và ngủ thiếp đi.
Tần Di vốn dĩ cũng sắp buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường ngủ ngon như vậy, hắn lại tỉnh dậy.
Khẽ đứng dậy, Tần Di lấy kẹo và thoại bản đi, ôm lấy Thẩm Thanh Đường, đổi một tư thế thoải mái cho cậu, lại giúp cậu chỉnh chăn lại.
Làm xong, hắn chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng của Thẩm Thanh Đường một hồi, Tần Di âm thầm mỉm cười, cúi người đặt lên đôi môi xinh đẹp đó một nụ hôn nhẹ.
“Ngủ ngon.”
Mặc dù hắn không hiểu rõ ý nghĩa của từ này, nhưng Tần Di vẫn lặng lẽ nói ra.
(“晚安”pinyin “wǎn ān” nghĩa là chúc ngủ ngon, có lẽ trong truyện là một từ thuộc thời hiện đại mà Thẩm Thanh Đường từng nói với Tần Di.)
——oOo——