Cuối cùng, hơn sáu ngàn kỵ binh Man nhân bị nhốt trong vòng lửa hình chữ “U”, thế nhưng vẫn còn hơn bốn ngàn kỵ binh thoát được. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến cho lần phục kích đã được dày công sắp đặt này xảy ra diễn biến không thể đoán trước.
Bảy, tám trăm kỵ binh Man nhân của bộ lạc Dã Lang bắt đầu nhốn nháo cả lên, có vẻ như muốn xông vào biển lửa để cứu giúp tộc nhân của họ.
Hơn ngàn kỵ binh của sư đoàn Mạnh Hổ lại có bộ dạng vô cùng trấn định, vẻ lạnh lùng giống như trời sập xuống cũng không thèm để ý.
Tất Điêu Tử cố kềm lại một câu mắng, nói với Mạnh Hổ:
– Tướng quân, bây giờ không biết tình hình bên trong thế nào rồi, nếu như giặc đế quốc Minh Nguyệt đã tỉ mỉ bày ra lần phục kích này, e rằng kế tiếp vẫn còn ẩn giấu gì đó càng lợi hại hơn, có thể chung quanh đây còn có bộ trí rất nhiều quân mai phục. Chi bằng…. chi bằng chúng ta rút đi….
– Rút đi?
– Khốn kiếp, không thể rút binh! Vẫn còn một nửa tộc nhân của chúng ta trong đó, sao có thể bỏ mặc bọn họ?
Lang Hào của bộ lạc Dã Lang nghe vậy vô cùng tức giận, lập tức dùng tiếng Trung Thổ rống lên một câu, sau đó lại dùng tiếng của Man tộc quay đầu lại rống lên vài câu nữa với Man nhân của bộ lạc Dã Lang. Mấy trăm Man nhân nhất thời trở nên kích động vô cùng, rất nhiều người đã rút ra chiến đao vô cùng sắc bén, xem bộ dạng dường như chuẩn bị xông lên chém chết Tất Điêu Tử.
Đám Man nhân của bộ lạc Hắc Hùng sau khi nghe được Lang Hào rống giận cũng nhìn chằm chằm Tất Điêu Tử với ánh mắt khinh bỉ và phẫn nộ. Ở đại hoang nguyên, bỏ tộc nhân chạy trốn một mình là hành vi của bọn người nhu nhược, đáng bị mọi người phỉ nhổ!
Mạnh Hổ cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, hắn biết Tất Điêu Tử tuyệt đối không nói sai!
Tư Đồ Duệ thiết kế tỉ mỉ một cái bẫy hoàn mỹ như thế, kế tiếp nhất định còn có bố trí khác lơi hại hơn. Nếu như ở lại cứu người rất là nguy hiểm, hơn nữa thế lửa mạnh mẽ như vậy, chuyện có thể cứu được Man nhân bị vây trong lửa ra hay không cũng còn rất khó nói. Nhưng nếu cứ như vậy bỏ đi không để ý tới đám Man nhân bị vây trong biển lửa, số Man nhân hơn ba ngàn còn lại nhất định sẽ sa sút tinh thần, thậm chí còn có thể phản bội lời thề, hậu quả rất là nghiêm trọng.
Đám Man nhân lửa giận bốc cao, cả bọn nhìn Tất Điêu Tử chằm chằm với ánh mắt giết người.
Tất Điêu Tử lại không để ý tới đám Man nhân đang nổi giận, chỉ khẩn trương nhìn Mạnh Hổ.
Ở nơi đây chỉ có một người có quyền quyết định sinh tử và vận mệnh của mọi người, người đó chính là Mạnh Hổ!
Lửa cháy bừng bừng, sức nóng chết người, Mạnh Hổ căn bản không có thời gian do dự, trong nháy mắt liền quyết định.
Không cẩn thận trúng phải quỷ kế của Tư Đồ Duệ dĩ nhiên là tan tác, tuy nhiên trong nguy cơ thường cũng có ẩn tàng chuyển biến. Quả thật cái bẫy của Tư Đồ Duệ đã làm cho Mạnh Hổ lâm vào đường cùng, nhưng cũng tạo ra một cơ hội tuyệt vời cho Mạnh Hổ thu phục lòng người. Mạnh Hổ chỉ cần lợi dụng một cách khéo léo thì sau trận chiến này có thể khiến cho đám Man nhân sống sót tâm phục.
Mạnh Hổ rất cần một cánh quân hoàn toàn trung thành.
Mạnh Hổ nhạy cảm đoán được, không cần biết lần này Tư Đồ Duệ có thể công phá Tây Lăng thành công hay không, đế quốc Quang Huy vẫn sẽ phát động phản kích với quy mô rất lớn. Nhiều nhất không quá hai tháng, giữa hai đại đế quốc tất sẽ bộc phát một cuộc chiến kinh thiên động địa, chuyện cuối cùng ai thắng ai thua cũng không quan trọng, nhưng Mạnh Hổ lại rất quan tâm.
Mạnh Hổ còn quan tâm một điểm, sau trận đại chiến ấy, nguyên khí của hai đại đế quốc đều sẽ tổn thương nặng nề.
Chỉ chờ hai đại đế quốc tổn thương nặng nề, cơ hội cho Mạnh Hổ chiêu binh tự lập đã tới!
Mạnh Hổ đã hứa với Lôi Minh sẽ bảo vệ cẩn thận Triệu Thanh Hạm và hành tỉnh Tây Bộ, nhưng không hứa với Lôi Minh là sẽ làm trâu ngựa cho đế quốc Quang Huy. Muốn chiếu cố Triệu Thanh Hạm có rất nhiều cách, khiến cho nàng trở thành Hoàng hậu không phải là còn hơn Công tước sao? Còn về dân chúng hành tỉnh Tây Bộ, làm cho bọn họ cùng lúc thoát khỏi hai tầng bóc lột của đế quốc và giáo đình, làm cho bọn họ có được cuộc sống cơm no áo ấm bằng mồ hôi nước mắt của chính mình, không phải là đã làm quá tốt lời trăn trối của Lôi Minh trước khi chết hay sao?
Nếu như muốn chiêu binh tự lập, Mạnh Hổ phải có được một cánh quân, một cánh quân tuyệt đối trung thành.
Sự trung thành của liên đội Mãnh Hổ tuyệt đối không có vấn đề gì, Mạnh Hổ tin tưởng, cho dù hắn lập tức tạo phản ngay bây giờ, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn. Nhưng chỉ có hơn ngàn tinh binh thì quá ít ỏi, Mạnh Hổ cần có nhiều quân trung thành hơn nữa, mà bọn Man nhân này không nghi ngờ gì chính là lựa chọn lý tưởng nhất.
Mạnh Hổ đã đáp ứng với đám Man nhân, sau khi đánh bại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt sẽ thả bọn họ trở về đại hoang nguyên. Nam tử hán đại trượng phu một lời hứa đáng giá ngàn vàng, cho tới bây giờ Mạnh Hổ không hề nghĩ tới chuyện vứt bỏ tín nghĩa. Nhưng nếu như đám Man nhân này tự nguyện ở lại tuyên thệ thuần phục hắn, như vậy không thể nói là Mạnh Hổ vứt bỏ tín nghĩa được.
Cho dù là đám Man nhân không muốn ở lại, nhưng với giao tình giữa Mạnh Hổ và bọn họ, sau khi đám Man nhân này trở lại đại hoang nguyên, đương nhiên cũng sẽ mang cả giao tình giữa Mạnh Hổ và bọn họ trở về đại hoang nguyên. Ở đời không ai biết được chữ ngờ, biết đâu sau này có thể sóng vai chiến đấu với Man nhân trên đại hoang nguyên thì sao?
Trong lúc trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Mạnh Hổ cũng đã có quyết định, phải cứu đám Man nhân bị vây!
Chỉ sợ rằng cuối cùng chỉ cứu ra được những thi thể đã bị thiêu rụi, lúc ấy bồi thêm tính mạng của một số Man nhân nữa, thậm chí có thể trả giá bằng toàn bộ tính mạng của hơn ngàn kỵ binh liên đội Mãnh Hổ. Cho nên nếu chỉ nhìn trước mắt, có lẽ là không đáng để làm như vậy, nhưng nếu nhìn về lâu về dài, làm như vậy sẽ có lợi ích rất lớn. Binh sĩ không thể nào luyện lại lần nữa, một cánh quân nếu như đã mất hết tinh thần cũng khó mà cứu vãn trở lại được nữa!
Chậm rãi giơ cao trường thương trong tay, ánh mắt Mạnh Hổ hệt như mắt sói nhìn vào đám Man nhân trước mặt.
– Mặc dù các ngươi là Man nhân, nhưng hiện tại các ngươi chiến đấu vì ta, các ngươi đều là binh sĩ của ta, Mạnh Hổ ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc binh sĩ của mình trên chiến trường!
Tất Điêu Tử nghe thấy lộ vẻ sợ hãi, theo như lời của Mạnh Hổ là muốn cứu những Man nhân đang bị vây trong biển lửa.
Một số Man nhân nghe hiểu được tiếng Trung Thổ ánh mắt lập tức phấn chấn, Hùng Bá Thiên và Lang Hào lại càng hưng phấn, liền đem lời Mạnh Hổ nói lại bằng tiếng của Man tộc cho những Man nhân khác. Sau khi nghe xong những lời này, tất cả Man nhân đều kích động gào thét vang trời.
– Tất cả cởi quần ra!
Ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hổ quét qua trên mặt tất cả tướng sĩ toàn quân, lớn tiếng quát:
– Buộc hai ống lại, xúc đất dập lửa! Quần không đủ thì dùng chiến bào, chiến bào không đủ thì dùng khải giáp. Cho dù là phải dùng tới thân thể, cũng phải tạo ra một con đường sống trong biển lửa, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu cho được những huynh đệ đang bị vây trong biển lửa!
Hơn ngàn tinh binh của liên đội Mãnh Hổ và hơn ba ngàn Man nhân ầm ầm đáp lời, cả bọn nhanh chóng nhảy xuống ngựa, vội vã cởi quần trên người ra, sau đó cột chặt hai ống lại rồi bắt đầu nhồi đầy đất, hất vào trong biển lửa. Mạnh Hổ gọi Đôn Tử và Báo Tử lại, bảo mỗi người chia ra suất lĩnh năm mươi kỵ binh trinh sát hai bên bức tường lửa, có phát hiện gì lập tức trở về báo lại.