061 nói: “Ký chủ số 9 là một thầy giáo cấp sơ trung. Cậu ấy lựa chọn lưu lại tại một thế giới mà nguyên chủ đảm nhiệm chức vụ giảng viên đại học, bởi vì lúc thi hành nhiệm vụ, cậu ấy và học sinh của mình mến nhau.”
061 nói tiếp: “Ký chủ số 10 là một công chức nhỏ bình thường. Cậu ấy lựa chọn lưu lại ở thế giới mà nguyên chủ làm hoàng đế thời cổ đại…Nguyên nhân là vì cái gì thì không cần phải nhiều lời.”
Trì Tiểu Trì cau mày.
Quả nhiên như cậu suy nghĩ, là những người hoặc những thứ đặc biệt nào đó trong thế giới khiến ký chủ sinh ra cảm giác lưu luyến.
…Vậy thì không khó để giải thích sự xuất hiện của Lâu ca.
Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Sau khi kết thúc hết thảy nhiệm vụ, anh có đến thăm bọn họ không?”
061 lắc đầu: “Một khi giải ước với ký chủ thì chúng tôi không có cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể của ký chủ.”
Kỳ thật ký chủ thứ mười rất dễ tìm, chỉ là kể từ sau khi giải ước với người nọ, 061 liền gặp được Trì Tiểu Trì, một khi đã trói chặt thì không thể tách ra.
Chỉ mới tách ra hai ngày thì anh đã khó chịu muốn chết.
Mà 061 rất nhanh chú ý thấy Trì Tiểu Trì nhìn lên bầu trời, ánh mắt yên tĩnh, lặng lẽ thở dài một hơi.
Mỗi khi Trì Tiểu Trì xuất hiện vẻ mặt này thì tâm trạng của 061 liền không khống chế được mà chìm dần xuống dưới.
Khi cậu ấy phân thích nguyên chủ còn có khả năng sống bên trong thân thể, chứng minh Chủ thần lựa chọn đối tượng để tấn công là có mục đích nào đó, thì cậu ấy sẽ lộ ra dáng vẻ này.
Anh có hơi bất an, liền dò hỏi: “Sao vậy?”
Quả thật Trì Tiểu Trì đang nghĩ tới một số thứ khiến người ta bất an.
Vấn đề thứ nhất, ký chủ dựa vào việc tự sát để rời khỏi thế giới, nếu như bọn họ giết chết thân thể của nguyên chủ, vậy khi bọn họ làm xong hết thảy nhiệm vụ, muốn chọn thế giới để lưu lại thì phải dùng thân thể của ai, dùng thân phận của ai?
Vấn đề thứ hai, nếu như bọn họ giết chết chính là linh hồn của nguyên chủ, thân thể vẫn còn đó, vậy sau khi bọn họ trở về, thầy giáo sơ trung làm sao có thể đảm nhiệm chức vụ giảng viên đại học? Công chức bình thường làm sao có thể làm một vị hoàng đế tốt?”
Nhưng cậu chỉ nói: “Không có gì.”
Cậu thích bầu không khí tối nay.
Chỉ trong đêm nay, cậu không muốn dùng những chuyện khác đến quấy nhiễu sự an bình hiếm thấy này.
Cậu ngước nhìn về phía chân trời, hai tay chống ra sau: “Nhìn kìa, có sao.”
Bầu không khí đêm nay quả thật không tệ, hòa thuận vui vẻ ngồi bên lửa trại cùng nướng hạt dẻ, mùi vị thơm ngọt lan tỏa trong bóng đêm, Trì Tiểu Trì vừa uống một chút rượu đế vừa ăn cá, vừa cùng 061 hàn huyên rất nhiều chuyện từng xảy ra khi mình còn trong đoàn phim, còn Blue thì đi tuần tra trong rừng cây để tránh có bất kỳ loại động vật hoang dã nào có thể tấn công chủ nhân.
Bọn họ trò chuyện càng lúc càng nhiều, Trì Tiểu Trì vừa uống chút rượu, rượu thấm lòng người dễ dàng thẳng thắn bày tỏ tâm sự: “Có biết không, thầy Lục, có vài lần tôi còn tưởng rằng anh là Đông Phi Hồng…nghĩ rằng anh là Lâu ca.”
061 còn đang chìm đắm trong chuyện cười mà Trì Tiểu Trì mới kể ban nãy, nghe vậy thiếu chút nữa đã sặc.
Trì Tiểu Trì nói: “Lần đó…Chính là lần mà Lâu Tư Phàm tìm người muốn đánh Đông Ca, tôi và Hạ Trường Sinh chuẩn bị quay lại, anh luôn ngăn cản tôi, đến lúc chúng tôi thật sự quay lại thì chú út liền chạy tới, anh nói xem, làm sao có thể trùng hợp như vậy cơ chứ.”
“Ở Canada lúc ăn bánh tart, anh ấy cũng tìm thấy tôi rất nhanh, giống như bất cứ lúc nào cũng biết tôi đang ở đâu.”
“Khi Đông Ca còn sống, hoàn toàn không có ký ức liên quan đến chú út, vậy mà chúng ta vừa tới thì chú út liền xuất hiện.”
061 nghe đến toát mờ hôi lạnh.
Trì Tiểu Trì bị men say khiến đôi mắt chớp nhẹ ra nước: “Đông Phi Hồng là anh sao, thầy Lục?”
061 còn chưa biết nên trả lời làm sao thì đã nghe thấy giọng nói của mình như chặt đinh chém sắt mà đáp lại: “Không phải.”
…Là chức năng bảo mật của hệ thống.
Đây là khế ước mà anh và Chủ thần đã ký, anh không thể tiết lộ thân phận giả của mình cho Trì Tiểu Trì.
Nhưng anh không ngờ Chủ thần lại đem thân phận Đông Phi Hồng cũng liệt vào phạm vi bảo mật.
Trì Tiểu Trì dừng một chút: “…Không phải sao?”
Cậu thấp giọng lầu bầu: “…Nếu như vậy thì cũng tốt.”
061 biết lúc này mình nên đổi đề tài, nhưng anh lại nhịn không được mà hỏi tiếp: “Tại sao cậu lại cảm thấy Đông Phi Hồng là Lâu Ảnh?”
Trì Tiểu Trì uống rượu đến mức hơi hoa mắt, dựa vào một thân cây bên cạnh, lẩm bẩm nói: “…Trực giác.”
061 dở khóc dở cười.
Lý do này là sao.
Anh hỏi: “Lúc đó cậu phát hiện có điểm không đúng, tại sao không nói?”
Trong ấn tượng của anh, Trì Tiểu Trì không phải người có thể dằn tất cả mọi chuyện xuống đáy lòng.
“Trước khoảng thời gian hai năm rưỡi…trước khi tôi bị đèn treo rơi trúng người, tôi từng bị người ta lừa gạt một lần.” Trì Tiểu Trì làm ra động tác “xuỵt”, giọng nói do bị ngấm rượu nên cũng vô cùng nhẹ, “…Lừa rất thảm.”
061 biết đây là cậu ấy đã uống say, giọng nói cũng chuyển thành nhẹ nhàng dỗ dành: “Cậu thông minh như vậy, ai có thể lừa được cậu chứ?”
“Là một tên khốn kiếp.” Trì Tiểu Trì nói một cách chắc chắn.
061 hỏi: “Anh ta lừa tiền cậu à?”
Trì Tiểu Trì kéo dài âm điệu: “Anh ấy lừa dối tình cảm của tôi —việc này tôi cũng chưa từng nói cho ai biết, tôi ngại mất mặt.”
061 nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Cậu thật làm cho tôi có hứng thú. Anh ta lừa cái gì của cậu?”
Trì Tiểu Trì tựa đầu lên thân cây, nhỏ giọng nói: “Có người ở trên mạng giả làm fan của tôi, bắt đầu gửi thư cho tôi mỗi ngày, sau đó nói với tôi anh ấy là Lâu Ảnh, hẹn tôi ra gặp mặt. Tôi đã chờ ở nơi hẹn thật lâu, chờ đến ba giờ sáng, chờ đến khi nhà hàng kia cũng đóng cửa, vậy mà anh ấy vẫn không tới.”
061 có chút đau lòng: “Mấy lời này mà cậu cũng tin tưởng được à?”
“…Bị lừa một lần là đủ rồi.” Trì Tiểu Trì thấp giọng nói, “Tôi sẽ không tiếp tục gạt chính mình nữa.”
Trì Tiểu Trì uống rượu được đổi từ trong kho hàng, cảm giác say tới nhanh mà giải rượu cũng nhanh, khi Blue dùng khăn mềm thấm nước hồ lau mặt cho cậu ấy thì cậu ấy liền dần dần tỉnh táo trở lại.
Cậu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Blue đáp: “Mười giờ tối.”
Giọng của Trì Tiểu Trì không hề chán nản, chậm rãi xoay người, được Blue đỡ dậy: “Không ngờ ngày đầu tiên đã bị loại.”
Trước 24h mỗi ngày bọn họ phải đem vật phẩm được yêu cầu nộp đến điểm giám sát ở gần nhất, như vậy mới nhận được phong thư từ trong tay giám sát viên, tiếp nhận nhiệm vụ ngày hôm sau.
Nếu như không thu thập đủ vật phẩm hoặc không thể giao nạp vật phẩm đúng hạn đến điểm giám sát thì cũng có nghĩa bị mất quyền thi đấu.
Hiện tại đã 22 giờ, điểm giám sát gần nhất cách khoảng mười lăm kilomét, trừ phi cậu có thể tìm thấy một miếng kim loại dẻo trong vòng một tiếng, bằng không sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Biết mình cơ bản đã mất đi quyền thi đấu, Trì Tiểu Trì vẫn bình tĩnh ôn hòa: “Ông trời không chiếu cố, biết làm sao đây.”
Cậu không điều khiển Blue mà lại cùng Blue sóng vai rời khỏi khu rừng.
Tới vùng đất trống trải, một khoảnh trời đầy sao trông có vẻ càng mênh mông hùng vĩ, dãy ngân hà cuộn trào như thác nước.
Đi dưới mỹ cảnh, Trì Tiểu Trì quả thật không dời mắt nổi.
061 hỏi: “Cậu thích ngắm sao như vậy à?”
Trì Tiểu Trì đã lâu chưa từng nhìn thấy dãy ngân hà lộng lẫy như vậy, hít sâu một hơi: “Ừm.”
061 nói: “Nếu thích, tôi có thể hái một ngôi sao xuống cho cậu.”
Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Thầy Lục, đừng đùa.”
061: “Học trò yêu cầu, thầy sẽ tận lực hoàn thành.”
Nghe thấy lời trịnh trọng của 061, trái tim của Trì Tiểu Trì không rõ lý do mà bỗng nhiên đập mạnh.
061 dịu dàng nói: “Xin lỗi, vừa nãy lúc nghỉ ngơi tôi vẫn đang phân tích, thật sự mất một chút thời gian.”
Trì Tiểu Trì: “…Là sao?”
“Năng lực của hệ thống chúng tôi là di chuyển các vật thể song song và thay đổi hình dạng vật lý với điều kiện tiên quyết là đảm bảo sự tồn tại của các vật thể không bị ảnh hưởng. Giống như trong thế giới đầu tiên, tôi có thể phân tích cốc trà thành số liệu…”
Nói xong, 061 cũng nhìn lên bầu trời: “Theo thông tin, tiểu hành tinh gần nhất rất giàu kim loại dẻo. Sau khoảng mười lăm phút, một mảnh bụi sao chứa kim loại dẻo sẽ rơi xuống. Nó cách sa mạc khoảng ba cây số.”
…Đây là chuyện mà Lâu Ảnh không làm được, nhưng anh thì có thể.
Nghĩ như vậy, trong giọng nói của 061 mang theo chút vui vẻ: “…Đây là ngôi sao tôi tặng cậu, cám ơn cậu đã bầu bạn với tôi đêm nay.”