Thiên Minh nhếch môi cười:
“Bơi cho tỉnh rượu.”
Dứt lời, Thiên Minh đẩy Cao Thanh Lâm xuống hồ.
Hạ Vy thấy vậy liền sợ hãi:
“Anh Thiên Minh. Lỡ như anh ta chết đuối thì sao?”
Thiên Minh giải thích:
“Cậu ta biết bơi.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, chỉnh lại trang phục trên người:
“Mình về đi anh. Em không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.”
Thiên Minh mỉm cười, nắm lấy tay Hạ Vy.
“Được. Đi thôi.”
…
Thiên Minh đưa thẻ tín dụng của mình cho chủ quán Sen Việt rồi nói:
“Chọn những món ngon nhất rồi chuyển tới biệt thự cho tôi.”
Chủ quán vâng vâng dạ dạ khi thấy tên in nổi trên thẻ là Phùng Thiên Minh. Người họ Phùng ở đất Hà Thành này không nhiều, hơn nữa cái tên Thiên Minh ông cũng đã nghe qua. Nhất định cậu thanh niên đeo khẩu trang kín mít này là con trai chủ tịch tập đoàn Thiên Á.
“Vừa rồi tôi vô tình làm hỏng cửa của quán, ông chủ cũng trừ tiền qua thẻ luôn.”
Thiên Minh nói thêm:
“Anh chàng Cao Thanh Lâm uống rượu say, làm vỡ bát đĩa rồi lại nói muốn tắm dưới hồ. Tôi can không được. Phiền các anh lôi cậu ta lên rồi trả về gia đình.”
Dứt lời, Thiên Minh cùng Hạ Vy rời đi. Ông chủ quán Sen Việt ngơ ngác nhìn theo hai người bọn họ. Hình như cô gái đã đặt chỗ trước kia họ Trịnh, tên Hạ Vy. Nói vậy thì đó chính là ái nữ của chủ tịch tập đoàn HPJ. Nếu như hai người bọn họ thích đồ ăn của tiệm thì quá tốt rồi, biết đâu đám cưới của cặp đôi vàng lại được tổ chức ở Sen Việt.
…
Thiên Minh nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên cổ của Hạ Vy.
“Hơi xót một chút nhưng chắc chắn không để lại sẹo.”
Hạ Vy bật cười:
“Có sẹo trên cổ anh còn thích em nữa không?”
Thiên Minh đặt tuýp thuốc xuống bàn, nghiêm túc nói:
“Mạng sống của mỗi con người đều vô cùng quý giá. Ngày hôm nay nếu như anh không tới kịp… Anh không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, là hắn ta làm hại em hay em tự mình tìm tới cái chết…”
Thiên Minh tiếp lời:
“Nhưng Hạ Vy này, em phải biết rằng chỉ cần em còn sống, mọi chuyện đều có thể vượt qua. Em đừng nghĩ một vết sẹo hay bất cứ thứ gì khác có thể làm ảnh hưởng tới tình cảm của chúng mình. Chỉ cần em vẫn còn yêu anh, anh sẽ không bao giờ buông tay ra cả.”
Hạ Vy nghe những lời này liền khóc lên thành tiếng, cô ôm lấy Thiên Minh rồi nói:
“Em sẽ không bao giờ từ bỏ. Sẽ luôn ở bên cạnh Phùng Thiên Minh…”
Thiên Minh lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của Hạ Vy.
“Cô gái ngốc này. Còn không mau xuống dưới nhà ăn tối.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại từ trong túi xách:
“Đợi em gọi cho mẹ một tiếng. Báo rằng hôm nay em về muộn.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, đưa điện thoại của mình tới trước mặt Hạ Vy.
“Anh đã nhắn tin xin phép mẹ rồi.”
Hạ Vy đỏ bừng mặt đọc dòng tin nhắn của mẹ. “Chăm sóc Hạ Vy cho tốt nhé con rể. Bố mẹ xin lỗi vì gần đây “chiếm sóng” hơi nhiều khiến con phải chịu thiệt thòi. Bố của con khoẻ hơn rồi. Ông ấy nói con bé không cần về nhà nữa.”